thactrang
12-30-2015, 13:25
Cuộc t́m kiếm và mong mỏi của người cha và người mẹ đă nhuốm hai thứ màu tóc đă khiến cho những ai lắng nghe câu chuyện này đều xúc động. Cho đến khi t́m lại được con th́ những vất vả lo toan kia làm sao có thể quên đi.
20 năm qua, ông bà Cầm đă bao lần ṛng ră từ Bắc vào Nam với mong mỏi sẽ t́m được cậu con trai duy nhất.
Thời gian trôi qua với nhiều thay đổi và dịch chuyển, ông bà Cầm vẫn nuôi niềm tin trên sự tuyệt vọng, ngóng đợi người con trai duy nhất trở về trong dịp Tết đoàn viên.
Bỏ nhà đi v́ trượt cấp 3
Mấy ngày nay, dân mạng xôn xao trước bản tin t́m người thân của chị Nguyễn Thị Hương (Hà Nội) với lư do, anh trai chị bỏ nhà đi cách đây 20 năm chỉ v́ thi trượt cấp 3. Nhiều ư kiến trái chiều đưa ra, đa phần đều cho rằng, gia đ́nh đă có hành động xúc phạm đến danh dự của con trai khiến anh phải bỏ đi không một lần quay lại.
Liên hệ với chị Hương, chúng tôi đă có cơ hội gặp gỡ ông bà Cầm (bố mẹ chị Hương) hiện trú tại phường Quỳnh Mai (Hai Bà Trưng - Hà Nội) và lắng nghe câu chuyện đầy nước mắt suốt 20 năm lặn lội t́m con của vợ chồng ông.
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=844544&stc=1&d=1451481879
Chị Hương đăng tin mong muốn t́m được anh trai về đoàn tụ với gia đ́nh
Hai vợ chồng ông đều là công nhân nhà nước nên trước đây, kinh tế được xét vào diện khấm khá trong vùng. Sinh được hai người con một trai, một gái, cuộc sống gia đ́nh những tưởng viên măn cho đến ngày anh con cả bỏ đi không lời nhắn nhủ.
Bàng hoàng trước tin dữ, vợ chồng ông đôn đáo khắp nơi t́m con suốt hai mươi năm qua. Khi đă già yếu, vợ chồng ông Cầm không thể đi lại được đành nhờ người đăng tải lên mạng xă hội với hy vọng được gặp lại con một lần.
Con trai ông là Nguyễn Quang Tuấn, sinh năm 1980, bỏ nhà đi khi 17 tuổi. Nhớ lại h́nh ảnh cậu con trai cách đây 20 năm, ông Cầm nghẹn ngào: “Con trai tôi bản lĩnh và có chí lắm. Làm sai là nhận sai, không bao giờ chối bỏ. Nhưng ḷng tự trọng của nó rất cao nên con tôi đă bỏ đi khi trượt cấp 3. Lỗi phần nhiều ở tôi v́ tôi quá nuông chiều con. Từ năm lớp, con tôi học hành chểnh mảng, tuy vẫn lên lớp với bằng khá nhưng chỉ nhờ bệ đỡ từ bố mẹ. Tôi chỉ có hai đứa con và đều yêu quư chúng nên sẵn sàng chi tiền để con có cuộc sống không thua kém ai. Tuy nhiên, đến kỳ thi chuyển cấp 3 th́ con tôi thi trượt và bỏ nhà đi sau khi biết điểm".
Đă quen việc hết năm là lên lớp, "cậu ấm" họ Nguyễn không chấp nhận sự thật ḿnh bị trượt cấp 3. Hụt hẫng và xấu hổ với bạn bè, ngày Tuấn đi xem điểm cũng là ngày ông bà Cầm xa con cho đến bây giờ.
Hai ông bà đă đôn đáo t́m con trai suốt 20 năm qua nhưng vẫn không có cơ hội gặp gỡ: “Tôi tin tưởng con trai ḿnh khi nó ra ngoài xă hội v́ lúc đó, Tuấn đă 17 tuổi và cũng đủ lớn để nhận thức rồi. Nhưng tính con tôi nông nổi và quen sống trong sự nuông chiều nên khi con bỏ đi, cả gia đ́nh tôi đứng ngồi không yên. Suốt 20 năm qua, vợ chồng tôi vẫn không ngừng t́m kiếm con trai”.
Mong con trở về đoàn tụ
Sợ chạm đến ḷng tự trọng của con, ông bà Cầm không dám đăng tin con mất tích lên các phương tiện truyền thông mà chỉ lặng lẽ cùng người nhà ṃ mẫm khắp nơi kiếm t́m, hy vọng khi con khôn lớn sẽ suy nghĩ lại để về bên gia đ́nh. Nhưng nhiều năm trôi qua, anh Tuấn vẫn bặt vô âm tín.
Bất lực nhưng không chấp nhận thực tế, ông Cầm t́m đến các nhà ngoại cảm để hy vọng t́m được con: “Tôi đă nhờ anh Niêm, một nhà ngoại cảm có tiếng trong việc t́m người. Anh giúp tôi biết được con trai vẫn khỏe mạnh và đang làm trong Sài G̣n. Nghe tin tôi mừng lắm, một ḿnh vào trong đó t́m con. Nhưng khi đến được chỗ con làm th́ nó lại tránh mặt. T́m về nhà trọ th́ con đă xếp đồ bỏ đi. Tôi hiểu tính con và biết nó không muốn bố phải nh́n thấy ḿnh trong cảnh cùng cực, khó khăn. Tôi nghĩ con đang cố gắng thành đạt để trở về".
Thế những sau bao năm tháng, niềm hy vọng con trai về gặp lại bố mẹ cũng tiêu tan. Ở tuổi 60 hai ông bà vẫn không quản công vào nam ra bắc để t́m được con.
Một lần nghe hàng xóm cũ nói, họ từng gặp anh Tuấn ghé qua khu gần nhà gia đ́nh ông ở trước đây. Nhưng căn nhà cũ ông cũng đă bán v́ muốn con trai không phải đối mặt với những người quen cũ: “Tôi đă bán ngôi nhà cũ v́ nghĩ con sợ về khu đó, sợ gặp lại những người quen ngày xưa. Đây là cách duy nhất tôi có thể làm để hy vọng gặp được con. Bán ngôi nhà đó đi, hai vợ chồng mua tạm căn chung cư bé này để có chỗ đi ra đi vào, c̣n bao nhiêu tiền giành dụm, tôi vẫn để đó cho con. Hi vọng con quay về có thể dùng nó trang trải phần nào cuộc sống. Chúng tôi đều già yếu hết rồi, tiền cũng chẳng tiêu đến, chỉ gom góp cả đời cho con. Con gái út đă đi lấy chồng và ổn định cuộc sống. Giờ tôi chỉ hi vọng t́m được con trai để bù đắp những tháng ngày qua".
Người con gái lấy chồng xa lại bận việc buôn bán nên cả năm chỉ tranh thủ ghé thăm bố mẹ vài lần. Hai vợ chồng lủi thủi sớm tối, ứa nước mắt khi nh́n cảnh hàng xóm con cháu sum vầy.
Chị Hương - người con út của ông tâm sự: “Bố mẹ ḿnh giờ ốm yếu lắm, bệnh tật cũng nhiều, một phần v́ tuổi già, một phần v́ thương anh Tuấn. Chỉ mong năm hết Tết đến, anh có thể về gặp mặt bố mẹ".
Chị Hương cho biết, ông bà Cầm sức khỏe ngày càng ốm yếu nhưng lúc nào cũng hy vọng một ngày anh Tuấn sẽ trở về bên gia đ́nh. "Ḿnh ở xa, công việc bận lắm nên thời gian dành cho bố mẹ không có. Thương bố mẹ cũng chẳng biết phải làm sao. Nghe nói anh Tuấn giờ cũng đă có vợ con, vậy là nhà ḿnh thêm con thêm cháu. Chỉ hi vọng một ngày được đoàn tụ, sum vầy!" - chị vừa nói vừa giấu những giọt nước mắt hy vọng.
***
20 năm qua, ông bà Cầm đă bao lần ṛng ră từ Bắc vào Nam với mong mỏi sẽ t́m được cậu con trai duy nhất.
Thời gian trôi qua với nhiều thay đổi và dịch chuyển, ông bà Cầm vẫn nuôi niềm tin trên sự tuyệt vọng, ngóng đợi người con trai duy nhất trở về trong dịp Tết đoàn viên.
Bỏ nhà đi v́ trượt cấp 3
Mấy ngày nay, dân mạng xôn xao trước bản tin t́m người thân của chị Nguyễn Thị Hương (Hà Nội) với lư do, anh trai chị bỏ nhà đi cách đây 20 năm chỉ v́ thi trượt cấp 3. Nhiều ư kiến trái chiều đưa ra, đa phần đều cho rằng, gia đ́nh đă có hành động xúc phạm đến danh dự của con trai khiến anh phải bỏ đi không một lần quay lại.
Liên hệ với chị Hương, chúng tôi đă có cơ hội gặp gỡ ông bà Cầm (bố mẹ chị Hương) hiện trú tại phường Quỳnh Mai (Hai Bà Trưng - Hà Nội) và lắng nghe câu chuyện đầy nước mắt suốt 20 năm lặn lội t́m con của vợ chồng ông.
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=844544&stc=1&d=1451481879
Chị Hương đăng tin mong muốn t́m được anh trai về đoàn tụ với gia đ́nh
Hai vợ chồng ông đều là công nhân nhà nước nên trước đây, kinh tế được xét vào diện khấm khá trong vùng. Sinh được hai người con một trai, một gái, cuộc sống gia đ́nh những tưởng viên măn cho đến ngày anh con cả bỏ đi không lời nhắn nhủ.
Bàng hoàng trước tin dữ, vợ chồng ông đôn đáo khắp nơi t́m con suốt hai mươi năm qua. Khi đă già yếu, vợ chồng ông Cầm không thể đi lại được đành nhờ người đăng tải lên mạng xă hội với hy vọng được gặp lại con một lần.
Con trai ông là Nguyễn Quang Tuấn, sinh năm 1980, bỏ nhà đi khi 17 tuổi. Nhớ lại h́nh ảnh cậu con trai cách đây 20 năm, ông Cầm nghẹn ngào: “Con trai tôi bản lĩnh và có chí lắm. Làm sai là nhận sai, không bao giờ chối bỏ. Nhưng ḷng tự trọng của nó rất cao nên con tôi đă bỏ đi khi trượt cấp 3. Lỗi phần nhiều ở tôi v́ tôi quá nuông chiều con. Từ năm lớp, con tôi học hành chểnh mảng, tuy vẫn lên lớp với bằng khá nhưng chỉ nhờ bệ đỡ từ bố mẹ. Tôi chỉ có hai đứa con và đều yêu quư chúng nên sẵn sàng chi tiền để con có cuộc sống không thua kém ai. Tuy nhiên, đến kỳ thi chuyển cấp 3 th́ con tôi thi trượt và bỏ nhà đi sau khi biết điểm".
Đă quen việc hết năm là lên lớp, "cậu ấm" họ Nguyễn không chấp nhận sự thật ḿnh bị trượt cấp 3. Hụt hẫng và xấu hổ với bạn bè, ngày Tuấn đi xem điểm cũng là ngày ông bà Cầm xa con cho đến bây giờ.
Hai ông bà đă đôn đáo t́m con trai suốt 20 năm qua nhưng vẫn không có cơ hội gặp gỡ: “Tôi tin tưởng con trai ḿnh khi nó ra ngoài xă hội v́ lúc đó, Tuấn đă 17 tuổi và cũng đủ lớn để nhận thức rồi. Nhưng tính con tôi nông nổi và quen sống trong sự nuông chiều nên khi con bỏ đi, cả gia đ́nh tôi đứng ngồi không yên. Suốt 20 năm qua, vợ chồng tôi vẫn không ngừng t́m kiếm con trai”.
Mong con trở về đoàn tụ
Sợ chạm đến ḷng tự trọng của con, ông bà Cầm không dám đăng tin con mất tích lên các phương tiện truyền thông mà chỉ lặng lẽ cùng người nhà ṃ mẫm khắp nơi kiếm t́m, hy vọng khi con khôn lớn sẽ suy nghĩ lại để về bên gia đ́nh. Nhưng nhiều năm trôi qua, anh Tuấn vẫn bặt vô âm tín.
Bất lực nhưng không chấp nhận thực tế, ông Cầm t́m đến các nhà ngoại cảm để hy vọng t́m được con: “Tôi đă nhờ anh Niêm, một nhà ngoại cảm có tiếng trong việc t́m người. Anh giúp tôi biết được con trai vẫn khỏe mạnh và đang làm trong Sài G̣n. Nghe tin tôi mừng lắm, một ḿnh vào trong đó t́m con. Nhưng khi đến được chỗ con làm th́ nó lại tránh mặt. T́m về nhà trọ th́ con đă xếp đồ bỏ đi. Tôi hiểu tính con và biết nó không muốn bố phải nh́n thấy ḿnh trong cảnh cùng cực, khó khăn. Tôi nghĩ con đang cố gắng thành đạt để trở về".
Thế những sau bao năm tháng, niềm hy vọng con trai về gặp lại bố mẹ cũng tiêu tan. Ở tuổi 60 hai ông bà vẫn không quản công vào nam ra bắc để t́m được con.
Một lần nghe hàng xóm cũ nói, họ từng gặp anh Tuấn ghé qua khu gần nhà gia đ́nh ông ở trước đây. Nhưng căn nhà cũ ông cũng đă bán v́ muốn con trai không phải đối mặt với những người quen cũ: “Tôi đă bán ngôi nhà cũ v́ nghĩ con sợ về khu đó, sợ gặp lại những người quen ngày xưa. Đây là cách duy nhất tôi có thể làm để hy vọng gặp được con. Bán ngôi nhà đó đi, hai vợ chồng mua tạm căn chung cư bé này để có chỗ đi ra đi vào, c̣n bao nhiêu tiền giành dụm, tôi vẫn để đó cho con. Hi vọng con quay về có thể dùng nó trang trải phần nào cuộc sống. Chúng tôi đều già yếu hết rồi, tiền cũng chẳng tiêu đến, chỉ gom góp cả đời cho con. Con gái út đă đi lấy chồng và ổn định cuộc sống. Giờ tôi chỉ hi vọng t́m được con trai để bù đắp những tháng ngày qua".
Người con gái lấy chồng xa lại bận việc buôn bán nên cả năm chỉ tranh thủ ghé thăm bố mẹ vài lần. Hai vợ chồng lủi thủi sớm tối, ứa nước mắt khi nh́n cảnh hàng xóm con cháu sum vầy.
Chị Hương - người con út của ông tâm sự: “Bố mẹ ḿnh giờ ốm yếu lắm, bệnh tật cũng nhiều, một phần v́ tuổi già, một phần v́ thương anh Tuấn. Chỉ mong năm hết Tết đến, anh có thể về gặp mặt bố mẹ".
Chị Hương cho biết, ông bà Cầm sức khỏe ngày càng ốm yếu nhưng lúc nào cũng hy vọng một ngày anh Tuấn sẽ trở về bên gia đ́nh. "Ḿnh ở xa, công việc bận lắm nên thời gian dành cho bố mẹ không có. Thương bố mẹ cũng chẳng biết phải làm sao. Nghe nói anh Tuấn giờ cũng đă có vợ con, vậy là nhà ḿnh thêm con thêm cháu. Chỉ hi vọng một ngày được đoàn tụ, sum vầy!" - chị vừa nói vừa giấu những giọt nước mắt hy vọng.
***