pizza
03-01-2016, 20:26
Cái kết quá đắng ḷng cho kẻ chỉ thích mồi chài đàn ông rồi lợi dụng!
Khi nhận được cái tin bà Hoa - kẻ từng mồi chài bố ḿnh - bị đuổi ra khỏi nhà đi lang thang khắp nơi, cô gái Hà cười mỉm “Cuối cùng th́ ông trời cũng có mắt”... Xứng đáng cho kẻ thích phá hoại gia đ́nh người khác!
Hà sinh ra trong một gia đ́nh gia giáo, mẹ làm giáo viên c̣n bố làm quản lư một cây xăng ở Đà Nẵng. Gia đ́nh Hà từng rất hạnh phúc khi cả bố và mẹ đều rất yêu thương con và chăm lo hết thảy cho chị em cô. Cuộc sống tưởng chừng sẽ yên ổn nếu không có ngày bố cô ngoại t́nh và mẹ cô đă phải trải qua 2 năm sống trong nước mắt. Nhiều khi nghĩ lại Hà vẫn c̣n hận và ghét bố lắm.
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=861408&stc=1&d=1456863857
Ảnh chỉ mang tính minh họa.
Cuộc sống của gia đ́nh Hà sẽ vẫn yên ổn và chẳng có ǵ xảy ra nếu như không có ngày cô phát hiện ra bố cặp bồ nhờ cái điện thoại di động bố Hà mua vào năm 2009.
Trưa 12 giờ, khi Hà đi học về thấy bố cô lên trên nhà để buôn điện thoại. Thấy Hà về, bố cô mới xuống ăn cơm. Mẹ Hà đi dạy tối mới về c̣n bố cô mỗi tháng về 1- 2 lần thăm mẹ con cô và mang tiền về.
Khi Hà hỏi: “Bố đang nói chuyện với ai thế?”, bố cô chỉ đáp “Có bạn trong Đà Nẵng gọi”. Hà nghĩ bụng “Bạn nào mà phải lên tận tầng trên nhà nói chuyện”. B́nh thường th́ chẳng sao nhưng từ dạo đó, hễ cô cứ cầm điện thoại th́ chỉ 1 phút thôi là bố cô đ̣i lại.
Sau đó, ngày ông nội Hà mất, Hà cứ thấy các chú trêu là: “Ra mà gọi bố mày về, bố mày buôn điện thoại với ai mà cứ chúi vào máy điện thoại ḱa”.
Chiều ngày hôm đó, có hai đôi vợ chồng, một là ông bà chủ của bố, hai là vợ chồng người đàn bà kia về viếng. Bố cô tiếp nhiệt t́nh lắm, bà kia c̣n nựng má Hà rồi hỏi bố cô: “Con gái anh đây hả?”.
Ngày tang của ông Hà mà bà ta mặc một cái váy bó sát, ngắn cũn. Ấn tượng lúc đó của Hà về bà kia là xinh, trắng, cao ráo, điệu đà khác hẳn với mẹ cô, chẳng dám ăn dám mặc ǵ. Bố mẹ cô nhiều lần căi nhau v́ cái tội của mẹ “đi dạy mà ăn mặc lôi thôi lếch thếch”.
Tết năm 2010, khi cả nhà sang nhà ông nội thắp hương th́ bố Hà tự dưng kêu đau đầu ở nhà nghỉ, lát bố sang sau. Sang thắp hương xong, mọi người ngồi nói chuyện, Hà nghe buồn ngủ quá nên chạy về nhà vừa để xem bố ốm như thế nào. Được dạy dỗ từ bé phải đi nhẹ, không lê dép nên cô về bố cô cũng chẳng phát hiện ra.
Khi vừa đến cửa nhà, những lời bố nói chuyện ngọt ngào với người đàn bà kia khiến Hà đau đớn tột cùng, cảm giác như bị phản bội nặng nề lắm. “Em đi tới đâu rồi, đi tàu mệt không? Ăn uống đầy đủ vào nhé. À, ba mẹ con sang ông rồi, anh ở nhà gọi cho em, vợ anh chưa biết nhưng cứ pḥng chắc hơn. Tầm ngoài rằm anh ra rồi ḿnh gặp nhau nhé”.
Hà nằm khóc ướt hết gối. Đến khi mẹ về, bố Hà tắt máy cái rụp rồi lại giả vờ ngủ v́ đau đầu. Chỉ đến khi mẹ cô hỏi: “Con đâu anh?”. Bố cô bảo “Sang ông cùng em chứ đi đâu”. “Nó chán nên về lâu rồi mà”. Hà lau nước mắt rồi lại tươi cười đi xuống nói: “Con đây”.
Lúc đó, bố cô mới thoáng vẻ mặt lo sợ. 3 ngày Tết, Hà không nói chuyện với bố một câu nào. Ăn cơm hay xem tivi đều không, bố cô hay liếc xem thái độ của Hà như thế nào. Sau đó, Hà sang nhà bác chơi rồi khóc kể cho bác nghe. Bác cô tức lắm, chiều hôm đó gọi bố cô sang giáo huấn hết đâu cả buổi chiều. Về nhà ông vào luôn pḥng con gái nói: “Không có chuyện ǵ đâu, không như con nghĩ đâu, bạn bè trêu nhau thôi”. Nghe thế nhưng Hà căm tức lắm.
Hà cứ nghĩ mẹ cô chưa biết ǵ nhưng chắc bác dâu đă nói chuyện rồi. Tối nào cũng vậy, kể cả những hôm bố cô về, mẹ đều ra pḥng ngủ của hai chị em cô, vuốt tóc, sờ má rồi khóc. Hà năm im, khóc cùng mẹ, cả hai mẹ con cứ âm thầm khóc như thế, đau lắm.
Hàng năm, bố đều mang tháng lương thứ 13 về, hơn chục triệu nhưng Tết 2011, bố cô chỉ đem về 2 triệu. Mẹ Hà biết thóp nên không hỏi ǵ. Chẳng biết mẹ điều tra từ ai mà biết được ngọn ngành. Ra tết năm đó, mẹ Hà bắt xe vào gặp ông bà chủ của bố cô. Bác ấy nghe xong bực lắm v́ dù sao cũng mang tiếng bạn ḿnh mà đi phá hoại gia đ́nh người khác. Hà nghe phong thanh, bác ấy gọi người đàn bà giỏi mồi chài kia sang chửi một trận, tuyệt giao luôn quan hệ.
Nhưng bố cô vẫn chưa thể chấm dứt với “con mụ” đó. Một hôm, bố Hà về đúng lúc nhà mất điện. Hà mượn điện thoại bố rọi đèn đi vệ sinh. Đúng lúc có tin nhắn đến, vô t́nh Hà nhận được “Anh đang làm ǵ đấy? Ăn cơm chưa? Bao giờ anh yêu vào?”
Hà tức quá nhắn lại luôn: “Bố cháu đang ôm mẹ. Anh yêu cơ à, chồng cô có được gọi như thế không hả loại đàn bà giỏi mồi chài. Mẹ cháu nhịn được chứ cháu th́ không nhé. Thích th́ chơi đến cùng, cháu tiếp cô”. “Cô với bố cháu là bạn bè thôi, cô không làm ǵ cả”. “Năm nay cháu 17 tuổi rồi, hơn con trai cô 1 tuổi. Con cô vô phúc mới có loại mẹ như cô. Tôi không hiền như mẹ tôi đâu, đợi đấy”.
Bố Hà thấy có tiếng điện thoại hai lần nên chạy ra bảo Hà đưa máy. Hà đưa luôn, không thèm xóa. Hôm đó, bố con cô căi nhau to lắm. Bố Hà dọa nạt con gái lo học hành, cứ nhắn tin lướt mạng chểnh mảng học hành. Mà bố cô c̣n viện cái cớ con cái nhà ai theo trai vào nhà nghỉ để chửi mẹ cô không biết giáo dục con.
Hà tức quá nên căi lại: “Con nhịn nhiều lắm rồi. Từ trước tới giờ, bố mẹ biết con như thế nào rồi. Con đă bao giờ về nhà muộn chưa? Bố chọn đi, hoặc chọn con th́ không có bà ta, c̣n nếu chọn cái loại làm đĩ đó th́ con uống hết cái lọ này luôn”.
Lúc đó, mẹ Hà sợ xanh mặt không ngờ con gái liều như thế và cũng không biết cô mua lọ thuốc đó từ bao giờ. Chẳng biết tối hôm đó, bố mẹ Hà nói với nhau những ǵ mà sáng ra, bố xin lỗi mẹ con Hà, hứa sẽ không bao giờ liên hệ với mụ ta nữa.
Mấy năm trôi qua, người anh họ trong làng cũng vào làm cho bố Hà kể, bà ta đă cặp với người đàn ông khác, bị nhà chồng đuổi thẳng cổ ra khỏi nhà. Giờ không dám bán hàng làm ǵ nữa v́ bị người ta chửi nhiều quá, cũng chẳng dám bén mảng đến chỗ bố cô làm. Hà mỉm cười nghĩ “cuối cùng ông trời cũng có mắt”.
Khi nhận được cái tin bà Hoa - kẻ từng mồi chài bố ḿnh - bị đuổi ra khỏi nhà đi lang thang khắp nơi, cô gái Hà cười mỉm “Cuối cùng th́ ông trời cũng có mắt”... Xứng đáng cho kẻ thích phá hoại gia đ́nh người khác!
Hà sinh ra trong một gia đ́nh gia giáo, mẹ làm giáo viên c̣n bố làm quản lư một cây xăng ở Đà Nẵng. Gia đ́nh Hà từng rất hạnh phúc khi cả bố và mẹ đều rất yêu thương con và chăm lo hết thảy cho chị em cô. Cuộc sống tưởng chừng sẽ yên ổn nếu không có ngày bố cô ngoại t́nh và mẹ cô đă phải trải qua 2 năm sống trong nước mắt. Nhiều khi nghĩ lại Hà vẫn c̣n hận và ghét bố lắm.
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=861408&stc=1&d=1456863857
Ảnh chỉ mang tính minh họa.
Cuộc sống của gia đ́nh Hà sẽ vẫn yên ổn và chẳng có ǵ xảy ra nếu như không có ngày cô phát hiện ra bố cặp bồ nhờ cái điện thoại di động bố Hà mua vào năm 2009.
Trưa 12 giờ, khi Hà đi học về thấy bố cô lên trên nhà để buôn điện thoại. Thấy Hà về, bố cô mới xuống ăn cơm. Mẹ Hà đi dạy tối mới về c̣n bố cô mỗi tháng về 1- 2 lần thăm mẹ con cô và mang tiền về.
Khi Hà hỏi: “Bố đang nói chuyện với ai thế?”, bố cô chỉ đáp “Có bạn trong Đà Nẵng gọi”. Hà nghĩ bụng “Bạn nào mà phải lên tận tầng trên nhà nói chuyện”. B́nh thường th́ chẳng sao nhưng từ dạo đó, hễ cô cứ cầm điện thoại th́ chỉ 1 phút thôi là bố cô đ̣i lại.
Sau đó, ngày ông nội Hà mất, Hà cứ thấy các chú trêu là: “Ra mà gọi bố mày về, bố mày buôn điện thoại với ai mà cứ chúi vào máy điện thoại ḱa”.
Chiều ngày hôm đó, có hai đôi vợ chồng, một là ông bà chủ của bố, hai là vợ chồng người đàn bà kia về viếng. Bố cô tiếp nhiệt t́nh lắm, bà kia c̣n nựng má Hà rồi hỏi bố cô: “Con gái anh đây hả?”.
Ngày tang của ông Hà mà bà ta mặc một cái váy bó sát, ngắn cũn. Ấn tượng lúc đó của Hà về bà kia là xinh, trắng, cao ráo, điệu đà khác hẳn với mẹ cô, chẳng dám ăn dám mặc ǵ. Bố mẹ cô nhiều lần căi nhau v́ cái tội của mẹ “đi dạy mà ăn mặc lôi thôi lếch thếch”.
Tết năm 2010, khi cả nhà sang nhà ông nội thắp hương th́ bố Hà tự dưng kêu đau đầu ở nhà nghỉ, lát bố sang sau. Sang thắp hương xong, mọi người ngồi nói chuyện, Hà nghe buồn ngủ quá nên chạy về nhà vừa để xem bố ốm như thế nào. Được dạy dỗ từ bé phải đi nhẹ, không lê dép nên cô về bố cô cũng chẳng phát hiện ra.
Khi vừa đến cửa nhà, những lời bố nói chuyện ngọt ngào với người đàn bà kia khiến Hà đau đớn tột cùng, cảm giác như bị phản bội nặng nề lắm. “Em đi tới đâu rồi, đi tàu mệt không? Ăn uống đầy đủ vào nhé. À, ba mẹ con sang ông rồi, anh ở nhà gọi cho em, vợ anh chưa biết nhưng cứ pḥng chắc hơn. Tầm ngoài rằm anh ra rồi ḿnh gặp nhau nhé”.
Hà nằm khóc ướt hết gối. Đến khi mẹ về, bố Hà tắt máy cái rụp rồi lại giả vờ ngủ v́ đau đầu. Chỉ đến khi mẹ cô hỏi: “Con đâu anh?”. Bố cô bảo “Sang ông cùng em chứ đi đâu”. “Nó chán nên về lâu rồi mà”. Hà lau nước mắt rồi lại tươi cười đi xuống nói: “Con đây”.
Lúc đó, bố cô mới thoáng vẻ mặt lo sợ. 3 ngày Tết, Hà không nói chuyện với bố một câu nào. Ăn cơm hay xem tivi đều không, bố cô hay liếc xem thái độ của Hà như thế nào. Sau đó, Hà sang nhà bác chơi rồi khóc kể cho bác nghe. Bác cô tức lắm, chiều hôm đó gọi bố cô sang giáo huấn hết đâu cả buổi chiều. Về nhà ông vào luôn pḥng con gái nói: “Không có chuyện ǵ đâu, không như con nghĩ đâu, bạn bè trêu nhau thôi”. Nghe thế nhưng Hà căm tức lắm.
Hà cứ nghĩ mẹ cô chưa biết ǵ nhưng chắc bác dâu đă nói chuyện rồi. Tối nào cũng vậy, kể cả những hôm bố cô về, mẹ đều ra pḥng ngủ của hai chị em cô, vuốt tóc, sờ má rồi khóc. Hà năm im, khóc cùng mẹ, cả hai mẹ con cứ âm thầm khóc như thế, đau lắm.
Hàng năm, bố đều mang tháng lương thứ 13 về, hơn chục triệu nhưng Tết 2011, bố cô chỉ đem về 2 triệu. Mẹ Hà biết thóp nên không hỏi ǵ. Chẳng biết mẹ điều tra từ ai mà biết được ngọn ngành. Ra tết năm đó, mẹ Hà bắt xe vào gặp ông bà chủ của bố cô. Bác ấy nghe xong bực lắm v́ dù sao cũng mang tiếng bạn ḿnh mà đi phá hoại gia đ́nh người khác. Hà nghe phong thanh, bác ấy gọi người đàn bà giỏi mồi chài kia sang chửi một trận, tuyệt giao luôn quan hệ.
Nhưng bố cô vẫn chưa thể chấm dứt với “con mụ” đó. Một hôm, bố Hà về đúng lúc nhà mất điện. Hà mượn điện thoại bố rọi đèn đi vệ sinh. Đúng lúc có tin nhắn đến, vô t́nh Hà nhận được “Anh đang làm ǵ đấy? Ăn cơm chưa? Bao giờ anh yêu vào?”
Hà tức quá nhắn lại luôn: “Bố cháu đang ôm mẹ. Anh yêu cơ à, chồng cô có được gọi như thế không hả loại đàn bà giỏi mồi chài. Mẹ cháu nhịn được chứ cháu th́ không nhé. Thích th́ chơi đến cùng, cháu tiếp cô”. “Cô với bố cháu là bạn bè thôi, cô không làm ǵ cả”. “Năm nay cháu 17 tuổi rồi, hơn con trai cô 1 tuổi. Con cô vô phúc mới có loại mẹ như cô. Tôi không hiền như mẹ tôi đâu, đợi đấy”.
Bố Hà thấy có tiếng điện thoại hai lần nên chạy ra bảo Hà đưa máy. Hà đưa luôn, không thèm xóa. Hôm đó, bố con cô căi nhau to lắm. Bố Hà dọa nạt con gái lo học hành, cứ nhắn tin lướt mạng chểnh mảng học hành. Mà bố cô c̣n viện cái cớ con cái nhà ai theo trai vào nhà nghỉ để chửi mẹ cô không biết giáo dục con.
Hà tức quá nên căi lại: “Con nhịn nhiều lắm rồi. Từ trước tới giờ, bố mẹ biết con như thế nào rồi. Con đă bao giờ về nhà muộn chưa? Bố chọn đi, hoặc chọn con th́ không có bà ta, c̣n nếu chọn cái loại làm đĩ đó th́ con uống hết cái lọ này luôn”.
Lúc đó, mẹ Hà sợ xanh mặt không ngờ con gái liều như thế và cũng không biết cô mua lọ thuốc đó từ bao giờ. Chẳng biết tối hôm đó, bố mẹ Hà nói với nhau những ǵ mà sáng ra, bố xin lỗi mẹ con Hà, hứa sẽ không bao giờ liên hệ với mụ ta nữa.
Mấy năm trôi qua, người anh họ trong làng cũng vào làm cho bố Hà kể, bà ta đă cặp với người đàn ông khác, bị nhà chồng đuổi thẳng cổ ra khỏi nhà. Giờ không dám bán hàng làm ǵ nữa v́ bị người ta chửi nhiều quá, cũng chẳng dám bén mảng đến chỗ bố cô làm. Hà mỉm cười nghĩ “cuối cùng ông trời cũng có mắt”.