sunshine1104
04-17-2016, 10:44
Bức tranh ông già ngậm bầu ngực cô gái trẻ được trưng bày ở bảo tàng nghệ thuật Lourve của tác giả Jean Goujon đă khiến nhiều người cảm thấy ḱ lạ khi nh́n thấy. Một số người c̣n cho rằng như vậy là không đúng với thuần phong mỹ tục. Tuy nhiên, đằng sau bức tranh tưởng chừng “thô thiển” như thế này là cả một câu chuyện đầy ư nghĩa.
http://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=875701&stc=1&d=1460889839
Ở bảo tàng nghệ thuật Lourve có một bức điêu khắc của Jean Goujon khiến những người lần đầu đi qua đều phải đỏ mặt xấu hổ khi nh́n vào. Đó là bức tượng một cô gái trẻ đang vạch bầu ngực cho gă đàn ông già nua bú. Không chỉ ở Lourve mà c̣n nhiều bảo tàng khác trên thế giới có những tấm điêu khắc, tranh vẽ về hai nhân vật này.
Bức điêu khắc và nhiều tác phẩm tranh ấy mang một cái tên chung: Cimon and Pero, và nó mang một câu chuyện đậm tính nhân văn khiến người ta phải khóc, chứ không phải che mắt ngoảnh đi. Pero là con gái của Cimon. Hành động tưởng như ghê tởm ấy chính là t́nh cảm của cô con gái dành cho người cha đang chết dần chết ṃn của ḿnh.
Nếu không hiểu câu chuyện phía sau, hẳn nhiều người sẽ lên tiếng chế nhạo, cuời chê phía bảo tàng. Thật, làm sao có thể đặt một bức tượng, bức tranh vẽ cảnh tượng nhục dục ghê tởm ấy ngay trong khuôn viên bảo tàng nghệ thuật, vốn được biết dành cho sự tinh tế cao sang.
Tới ngày hôm nay, bức "Cimon and Pero" lại một lần nữa khuấy động mạng xă hội, từ Facebook đến Tumblr khắp nơi chia sẻ lại bức tranh của danh hoạ Rubens cùng câu chuyện cảm động về t́nh cha con ấy.
Câu chuyện mà tác giả kể đúng ở phần chi tiết cốt lơi: Pero đang sử dụng bầu ngực của ḿnh để cứu sống người cha đang phải chịu án tử trong tù của ḿnh. Tuy nhiên, thực tế, nguyên tác lại khác hơn một chút.
Nguyên gốc câu chuyện có tên Roman Charity, được ghi lại trong cuốn IV bộ Nine Books of Memorable Acts and Sayings of the Ancient Romans ( 9 cuốn sách về hành động và câu nói đáng nhớ của người La Mă cổ đại) của nhà lịch sử học Valerius Maximus viết vào những năm 30 Kỷ Công Nguyên. Hầu hết những câu chuyện trong sách đều dựa trên các khía cạnh cuộc sống đời thường của người Hi Lạp cổ. Roman Charity là chuyện về ḷng hiếu thảo.
Ở truyện gốc, không có Cimon và Pero, chỉ có một người đàn bà bị Pháp quan kết án tử phải ngồi tù. Nhưng v́ quản giáo thương t́nh đă không bóp cổ chết ngay, chỉ để mụ phải dần dần chết đói sau chấn song, đồng thời cho phép con gái vào thăm mụ, chỉ cấm không được tiếp tế đồ ăn.
Nhiều ngày trôi qua, quản giáo ngạc nhiên v́ mụ vẫn c̣n sống, chỉ hơi mệt mỏi tiều tuỵ mà thôi. Thế là vị quản giáo bí mật theo dơi những lần thăm mẹ của cô con gái kia có ǵ khuất tất hay không. Rồi ông phát hiện ra trong cuộc thăm viếng, cô con gái vạch bầu ngực của ḿnh ra để mẹ bú sữa để bà không chết đói trong tù.
Chuyện đến tai Pháp quan không lâu sau đó, nhưng v́ cảm động với sự hiếu thảo của cô con gái dành cho mẹ, vị Pháp quan đă tŕnh báo lên Bồi thẩm đoàn và quyết định thả tự do cho người đàn bà về với con gái.
Vốn đă là truyện th́ thường có dị bản, mà "Cimon and Pero" chính là dị bản của câu chuyện người mẹ bú sữa con gái trong tù bên trên. Cimon có vai tṛ thay thế bà lăo, c̣n Pero, vẫn mang nhiệm vụ cô con gái hiếu thuận t́m mọi cách nuôi bố mẹ trong tù.
Cimon bị kết tội tử h́nh phải ngồi tù và đang bị bỏ đói trước khi hành h́nh. Pero không muốn cha phải chịu khổ đau đă lén lút để cha bú sữa trong những lần thăm cha. Cuối cùng vụ việc bị phát hiện, nhưng v́ sự đẹp đẽ phía sau hành động ấy, Cimon đă được trả tự do cùng con gái hiếu thảo của ḿnh.
Câu chuyện về ḷng hiếu thuận La Mă đă trở thành cảm hứng sáng tác cho rất nhiều nghệ sỹ ở thế kỷ 17, 18. Bức điêu khắc của Jean Goujon là một trong số đó. Ngoài ra, bức tranh sơn dầu của danh hoạ Peter Paul Rubens.
Tạm gác câu chuyện nguyên tác, dị bản sang một bên, chúng ta bàn về "hiệu ứng bức tranh" trước đă. Bạn có thấy, con người đă để óc phán xét hoạt động quá dễ dàng? Thay v́ t́m hiểu ngọn ngành, chúng ta rất nhanh có thể chê bôi, b́nh luận biêu riếu một sự việc, con người nào đó chỉ bằng những nhận định ban đầu.
Dân gian có câu "đừng trông mặt mà bắt h́nh dong" cũng là để nói về điều này. Giống như câu chuyện về tấm b́a sách ngược trên sóng truyền h́nh VTV trước đây từng gây sóng gió, người dân đă quá nhanh chóng kết luận và chỉ trích đài truyền h́nh dàn dựng, biên tập không kỹ càng, mà quên mất một điều nhỏ thôi nhưng không kém phần quan trọng: các em vùng cao nghèo lắm, sách các em học chưa chắc đă là của các em.
Những cuốn sách ấy có thể là sách cũ, sách thừa từ miền xuôi chở lên nuôi kiến thức miền ngược. Đă là sách cũ, chẳng thể tránh được sờn rách cũ hỏng.
Hiệu ứng đám đông là kẻ thù của tri thức. Người đồn một, một đồn mười, câu chuyện bị chia năm xẻ bảy, mỗi mảnh lại bị vun đắp chắp vá ngượng nghịu vụng về. Nếu chỉ cứ xét qua cái bản thể xấu xí ấy, chắc hẳn cái cốt lơi chẳng bao giờ có thể được khai quật. Ngọc th́ vẫn sáng, chỉ là ở bên trong cục đất sét mà người đời chẳng thèm nhào nặn.
vbf @ sưu tầm
http://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=875701&stc=1&d=1460889839
Ở bảo tàng nghệ thuật Lourve có một bức điêu khắc của Jean Goujon khiến những người lần đầu đi qua đều phải đỏ mặt xấu hổ khi nh́n vào. Đó là bức tượng một cô gái trẻ đang vạch bầu ngực cho gă đàn ông già nua bú. Không chỉ ở Lourve mà c̣n nhiều bảo tàng khác trên thế giới có những tấm điêu khắc, tranh vẽ về hai nhân vật này.
Bức điêu khắc và nhiều tác phẩm tranh ấy mang một cái tên chung: Cimon and Pero, và nó mang một câu chuyện đậm tính nhân văn khiến người ta phải khóc, chứ không phải che mắt ngoảnh đi. Pero là con gái của Cimon. Hành động tưởng như ghê tởm ấy chính là t́nh cảm của cô con gái dành cho người cha đang chết dần chết ṃn của ḿnh.
Nếu không hiểu câu chuyện phía sau, hẳn nhiều người sẽ lên tiếng chế nhạo, cuời chê phía bảo tàng. Thật, làm sao có thể đặt một bức tượng, bức tranh vẽ cảnh tượng nhục dục ghê tởm ấy ngay trong khuôn viên bảo tàng nghệ thuật, vốn được biết dành cho sự tinh tế cao sang.
Tới ngày hôm nay, bức "Cimon and Pero" lại một lần nữa khuấy động mạng xă hội, từ Facebook đến Tumblr khắp nơi chia sẻ lại bức tranh của danh hoạ Rubens cùng câu chuyện cảm động về t́nh cha con ấy.
Câu chuyện mà tác giả kể đúng ở phần chi tiết cốt lơi: Pero đang sử dụng bầu ngực của ḿnh để cứu sống người cha đang phải chịu án tử trong tù của ḿnh. Tuy nhiên, thực tế, nguyên tác lại khác hơn một chút.
Nguyên gốc câu chuyện có tên Roman Charity, được ghi lại trong cuốn IV bộ Nine Books of Memorable Acts and Sayings of the Ancient Romans ( 9 cuốn sách về hành động và câu nói đáng nhớ của người La Mă cổ đại) của nhà lịch sử học Valerius Maximus viết vào những năm 30 Kỷ Công Nguyên. Hầu hết những câu chuyện trong sách đều dựa trên các khía cạnh cuộc sống đời thường của người Hi Lạp cổ. Roman Charity là chuyện về ḷng hiếu thảo.
Ở truyện gốc, không có Cimon và Pero, chỉ có một người đàn bà bị Pháp quan kết án tử phải ngồi tù. Nhưng v́ quản giáo thương t́nh đă không bóp cổ chết ngay, chỉ để mụ phải dần dần chết đói sau chấn song, đồng thời cho phép con gái vào thăm mụ, chỉ cấm không được tiếp tế đồ ăn.
Nhiều ngày trôi qua, quản giáo ngạc nhiên v́ mụ vẫn c̣n sống, chỉ hơi mệt mỏi tiều tuỵ mà thôi. Thế là vị quản giáo bí mật theo dơi những lần thăm mẹ của cô con gái kia có ǵ khuất tất hay không. Rồi ông phát hiện ra trong cuộc thăm viếng, cô con gái vạch bầu ngực của ḿnh ra để mẹ bú sữa để bà không chết đói trong tù.
Chuyện đến tai Pháp quan không lâu sau đó, nhưng v́ cảm động với sự hiếu thảo của cô con gái dành cho mẹ, vị Pháp quan đă tŕnh báo lên Bồi thẩm đoàn và quyết định thả tự do cho người đàn bà về với con gái.
Vốn đă là truyện th́ thường có dị bản, mà "Cimon and Pero" chính là dị bản của câu chuyện người mẹ bú sữa con gái trong tù bên trên. Cimon có vai tṛ thay thế bà lăo, c̣n Pero, vẫn mang nhiệm vụ cô con gái hiếu thuận t́m mọi cách nuôi bố mẹ trong tù.
Cimon bị kết tội tử h́nh phải ngồi tù và đang bị bỏ đói trước khi hành h́nh. Pero không muốn cha phải chịu khổ đau đă lén lút để cha bú sữa trong những lần thăm cha. Cuối cùng vụ việc bị phát hiện, nhưng v́ sự đẹp đẽ phía sau hành động ấy, Cimon đă được trả tự do cùng con gái hiếu thảo của ḿnh.
Câu chuyện về ḷng hiếu thuận La Mă đă trở thành cảm hứng sáng tác cho rất nhiều nghệ sỹ ở thế kỷ 17, 18. Bức điêu khắc của Jean Goujon là một trong số đó. Ngoài ra, bức tranh sơn dầu của danh hoạ Peter Paul Rubens.
Tạm gác câu chuyện nguyên tác, dị bản sang một bên, chúng ta bàn về "hiệu ứng bức tranh" trước đă. Bạn có thấy, con người đă để óc phán xét hoạt động quá dễ dàng? Thay v́ t́m hiểu ngọn ngành, chúng ta rất nhanh có thể chê bôi, b́nh luận biêu riếu một sự việc, con người nào đó chỉ bằng những nhận định ban đầu.
Dân gian có câu "đừng trông mặt mà bắt h́nh dong" cũng là để nói về điều này. Giống như câu chuyện về tấm b́a sách ngược trên sóng truyền h́nh VTV trước đây từng gây sóng gió, người dân đă quá nhanh chóng kết luận và chỉ trích đài truyền h́nh dàn dựng, biên tập không kỹ càng, mà quên mất một điều nhỏ thôi nhưng không kém phần quan trọng: các em vùng cao nghèo lắm, sách các em học chưa chắc đă là của các em.
Những cuốn sách ấy có thể là sách cũ, sách thừa từ miền xuôi chở lên nuôi kiến thức miền ngược. Đă là sách cũ, chẳng thể tránh được sờn rách cũ hỏng.
Hiệu ứng đám đông là kẻ thù của tri thức. Người đồn một, một đồn mười, câu chuyện bị chia năm xẻ bảy, mỗi mảnh lại bị vun đắp chắp vá ngượng nghịu vụng về. Nếu chỉ cứ xét qua cái bản thể xấu xí ấy, chắc hẳn cái cốt lơi chẳng bao giờ có thể được khai quật. Ngọc th́ vẫn sáng, chỉ là ở bên trong cục đất sét mà người đời chẳng thèm nhào nặn.
vbf @ sưu tầm