pizza
06-22-2016, 22:36
Từ bé, khi có hạt cơm rơi văi, bà nội bắt nhặt từng hạt cho vào nước vo gạo để lmf thức ăn cho lợn. Ăn cơm phải vét sạch bát, không để bát vẫn c̣n sót hạt nào. Khi có gia đ́nh, tôi cũng dạy các con như thế.
Chuyện này do chị Lê Thị Hoa trong phái đoàn của Úc kể lại. Đây là chuyện có thật xảy ra ngay trong chính gia đ́nh chị.
Những kỉ niệm từ khi chị mới 4 tuổi cho tới nay chị nhớ rất rơ mặc dù đă gần 50 năm trôi qua, nhưng sự thật về những câu chuyện nhân quả xảy ra trong gia đ́nh chị th́ không bao giờ phai nhạt. Chị kể lại mà thỉnh thoảng ngưng lại v́ đôi ḍng nước mắt cứ tuôn chảy, có lẽ v́ những nghiệp báo thương tâm xảy ra trong gia đ́nh chị năm xưa.
Nhà chị có 6 anh em, 2 trai , 4 gái. Gia đ́nh vừa đủ sống không thiếu thốn chi hết. Ba chị thường đi làm về trễ, nhiều lúc ba chị bị bạn bè rủ đi nhậu tới khuya mới về, thế là đồ ăn do má chị để lại cho ba hôm sau đều bị ôi thiu, v́ thời đó nhà chị chưa có tủ lạnh nên đồ ăn không thể để lâu được.
Mỗi khi đồ ăn để lại bị ôi thiu má chị phải đem đi đổ với vẻ mặt buồn phiền, khi đổ má chị thường kêu lên “trời ơi…trời ơi” rồi đổ. Cử chỉ hành động này kéo dài nhiều năm nhiều tháng.
Sau khi chị lớn lên th́ gia đ́nh ly tán, ba th́ đi lấy vợ khác có thêm 7 người con, cuộc sống với má mới và 7 người con vô cùng vất vả, cơm không đủ ăn áo không đủ mặc, đời sống nghèo đói hiện ra rất rơ ràng trên từng khuôn mặt mỗi người trong gia đ́nh.
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=901187&stc=1&d=1466634780
Lúc đó, chị mới 19 tuổi mà phải bước chân vào đời làm thuê, làm mướn để kiếm sống, dành dụm được chút ít nhưng thấy hoàn cảnh của ba thiếu thốn trăm bề nên chị cầm ḷng không đặng, dù không có nhiều tiền nhưng chị vẫn âm thầm giúp đỡ ba, nhưng phải thật khéo léo v́ sợ d́ và mấy đứa con làm khó Ba.
Mỗi tuần chị đều mua thịt, gạo đến cho Ba, lần nào đến thăm chị đều cho ba chị 20 đồng, má mới 30 đồng để d́ khỏi phân b́. Nhưng khi D́ quay mặt đi th́ chị nhanh tay nhét vào túi ba thêm 50 đồng nữa, pḥng hờ khi D́ có lấy của Ba 20 đồng th́ Ba vẫn c̣n 50 đồng mà xài. Thỉnh thoảng các anh em than đói nhà không c̣n gạo, thế là chị phải sang nhà bên mượn đỡ để anh em sống tạm qua ngày.
Cuộc sống túng thiếu của gia đ́nh ba chị mỗi ngày trầm trọng hơn không thấy dấu hiệu khá lên. Một hôm chị đến thăm ba th́ thấy ba đang nhai các mắt mía của người ta bỏ. Chị hỏi tại sao ba lại ăn những thứ này? Ba chị đáp ăn để sạch miệng. Sau này chị mới biết v́ quá nghèo đói nên ăn mắt mía mà sống qua ngày. Cuối cùng ba chị chết trong cảnh nghèo đói thật đau khổ!
Má chị thường nói có lẽ lúc trước đồ ăn để cho ba mày ổng không ăn làm cho ôi thiu rồi đổ đi cho nên bây giờ phải trả quả báo chết trong sự nghèo đói. Chị kể tới đây th́ khóc sụt sùi trong khi xe đang chở phái đoàn trên những đoạn đường gồ ghề của xứ Ấn.
Chị nói thêm về người anh thứ 2 của chị cũng bị nghèo đói, bệnh tật chết trong nỗi cô đơn v́ tính bỏn xẻn với chính gia đ́nh và các người khác. Anh thứ 2 rất thông minh, bặt thiệp khó ai trong gia đ́nh chị sánh bằng. Sau khi lập gia đ́nh, anh làm ăn rất khá, tiền của dư dả xây cất nhà cửa khang trang 5, 6 lầu. Tiền bạc vô như nước thế mà anh chưa bao giờ giúp đỡ ba má hay anh em trong gia đ́nh dù đang gặp khó khăn, không ai có thể ăn được của anh dù 1 đồng. Anh chỉ biết gom góp của người khác cho ḿnh và gia đ́nh anh, anh không cần quan tâm đến đau khổ của ai cả.
Tuy anh rất giàu có, nhưng cái ǵ có lợi th́ anh t́m cách đưa về cho gia đ́nh Anh, dù đó là anh em ruột hay bất cứ người nào khác, không bao giờ anh biết giúp đỡ dù chuyện nhỏ nhặt. Đối với mọi người anh đối xử rất tệ hại. Càng kể chị càng thấy đau ḷng cho 1 con người đặc biệt này.
Ngay khi ba chị chết anh tự động đến trại ḥm và tự đặt mua ḥm loại tốt nhất, đẹp nhất để về lịm ba nhưng anh lại bắt chị trả tiền. Chị không đồng ư và chỉ lấy loại ḥm hạng nh́, chị chấp nhận trả tiền. Đến khi làm đám cho ba, anh gọi thợ chụp h́nh đến để chụp ảnh cũng nói chị trả tiền. Lần này chị không trả th́ anh lại có cử chỉ hành động không hay.
Những năm 1978 t́nh h́nh kinh tế đất nước Việt nam c̣n nhiều khó khăn, mặc dù thời điểm ấy anh rất giàu, tiền của dư thừa nhưng anh không bao giờ giúp đỡ ai kể cả anh em trong gia đ́nh ḿnh.
Sau khi chị vượt biên sang nước Úc vật lộn với cuộc sống đất khách quê người không ai thân quyến, suốt 25 năm sống ở xứ người, đời sống từ từ ổn định. Khi chị trở về lại Việt nam sau 25 năm xa cách, nh́n đất nước đổi thay chị thấy ḷng vui vui. Những con người trước kia rất nghèo th́ nay đă trở nên giàu có cuộc sống ổn định ấm no.Nhưng người anh thứ 2 của chị năm xưa giàu có th́ nay lại trở thành một người không mái nhà che thân v́ nhà cửa tiền bạc của anh đă bị vợ anh cướp đoạt và đuổi anh ra khỏi nhà.
Chị về t́m những người thân năm xưa, t́m nhiều nơi hỏi nhiều người mới biết anh thứ 2 đang nằm nhà thương v́ bị bệnh lao thời ḱ thứ 3. Gặp được mặt chị anh khóc nức nở như một đứa trẻ con mất mẹ.
Anh nói với chị bây giờ anh mới thấy quả báo của đời người, đúng là quả báo nhăn tiền xảy ra ngay trong gia đ́nh anh
Vietbf @ sưu tầm.
Chuyện này do chị Lê Thị Hoa trong phái đoàn của Úc kể lại. Đây là chuyện có thật xảy ra ngay trong chính gia đ́nh chị.
Những kỉ niệm từ khi chị mới 4 tuổi cho tới nay chị nhớ rất rơ mặc dù đă gần 50 năm trôi qua, nhưng sự thật về những câu chuyện nhân quả xảy ra trong gia đ́nh chị th́ không bao giờ phai nhạt. Chị kể lại mà thỉnh thoảng ngưng lại v́ đôi ḍng nước mắt cứ tuôn chảy, có lẽ v́ những nghiệp báo thương tâm xảy ra trong gia đ́nh chị năm xưa.
Nhà chị có 6 anh em, 2 trai , 4 gái. Gia đ́nh vừa đủ sống không thiếu thốn chi hết. Ba chị thường đi làm về trễ, nhiều lúc ba chị bị bạn bè rủ đi nhậu tới khuya mới về, thế là đồ ăn do má chị để lại cho ba hôm sau đều bị ôi thiu, v́ thời đó nhà chị chưa có tủ lạnh nên đồ ăn không thể để lâu được.
Mỗi khi đồ ăn để lại bị ôi thiu má chị phải đem đi đổ với vẻ mặt buồn phiền, khi đổ má chị thường kêu lên “trời ơi…trời ơi” rồi đổ. Cử chỉ hành động này kéo dài nhiều năm nhiều tháng.
Sau khi chị lớn lên th́ gia đ́nh ly tán, ba th́ đi lấy vợ khác có thêm 7 người con, cuộc sống với má mới và 7 người con vô cùng vất vả, cơm không đủ ăn áo không đủ mặc, đời sống nghèo đói hiện ra rất rơ ràng trên từng khuôn mặt mỗi người trong gia đ́nh.
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=901187&stc=1&d=1466634780
Lúc đó, chị mới 19 tuổi mà phải bước chân vào đời làm thuê, làm mướn để kiếm sống, dành dụm được chút ít nhưng thấy hoàn cảnh của ba thiếu thốn trăm bề nên chị cầm ḷng không đặng, dù không có nhiều tiền nhưng chị vẫn âm thầm giúp đỡ ba, nhưng phải thật khéo léo v́ sợ d́ và mấy đứa con làm khó Ba.
Mỗi tuần chị đều mua thịt, gạo đến cho Ba, lần nào đến thăm chị đều cho ba chị 20 đồng, má mới 30 đồng để d́ khỏi phân b́. Nhưng khi D́ quay mặt đi th́ chị nhanh tay nhét vào túi ba thêm 50 đồng nữa, pḥng hờ khi D́ có lấy của Ba 20 đồng th́ Ba vẫn c̣n 50 đồng mà xài. Thỉnh thoảng các anh em than đói nhà không c̣n gạo, thế là chị phải sang nhà bên mượn đỡ để anh em sống tạm qua ngày.
Cuộc sống túng thiếu của gia đ́nh ba chị mỗi ngày trầm trọng hơn không thấy dấu hiệu khá lên. Một hôm chị đến thăm ba th́ thấy ba đang nhai các mắt mía của người ta bỏ. Chị hỏi tại sao ba lại ăn những thứ này? Ba chị đáp ăn để sạch miệng. Sau này chị mới biết v́ quá nghèo đói nên ăn mắt mía mà sống qua ngày. Cuối cùng ba chị chết trong cảnh nghèo đói thật đau khổ!
Má chị thường nói có lẽ lúc trước đồ ăn để cho ba mày ổng không ăn làm cho ôi thiu rồi đổ đi cho nên bây giờ phải trả quả báo chết trong sự nghèo đói. Chị kể tới đây th́ khóc sụt sùi trong khi xe đang chở phái đoàn trên những đoạn đường gồ ghề của xứ Ấn.
Chị nói thêm về người anh thứ 2 của chị cũng bị nghèo đói, bệnh tật chết trong nỗi cô đơn v́ tính bỏn xẻn với chính gia đ́nh và các người khác. Anh thứ 2 rất thông minh, bặt thiệp khó ai trong gia đ́nh chị sánh bằng. Sau khi lập gia đ́nh, anh làm ăn rất khá, tiền của dư dả xây cất nhà cửa khang trang 5, 6 lầu. Tiền bạc vô như nước thế mà anh chưa bao giờ giúp đỡ ba má hay anh em trong gia đ́nh dù đang gặp khó khăn, không ai có thể ăn được của anh dù 1 đồng. Anh chỉ biết gom góp của người khác cho ḿnh và gia đ́nh anh, anh không cần quan tâm đến đau khổ của ai cả.
Tuy anh rất giàu có, nhưng cái ǵ có lợi th́ anh t́m cách đưa về cho gia đ́nh Anh, dù đó là anh em ruột hay bất cứ người nào khác, không bao giờ anh biết giúp đỡ dù chuyện nhỏ nhặt. Đối với mọi người anh đối xử rất tệ hại. Càng kể chị càng thấy đau ḷng cho 1 con người đặc biệt này.
Ngay khi ba chị chết anh tự động đến trại ḥm và tự đặt mua ḥm loại tốt nhất, đẹp nhất để về lịm ba nhưng anh lại bắt chị trả tiền. Chị không đồng ư và chỉ lấy loại ḥm hạng nh́, chị chấp nhận trả tiền. Đến khi làm đám cho ba, anh gọi thợ chụp h́nh đến để chụp ảnh cũng nói chị trả tiền. Lần này chị không trả th́ anh lại có cử chỉ hành động không hay.
Những năm 1978 t́nh h́nh kinh tế đất nước Việt nam c̣n nhiều khó khăn, mặc dù thời điểm ấy anh rất giàu, tiền của dư thừa nhưng anh không bao giờ giúp đỡ ai kể cả anh em trong gia đ́nh ḿnh.
Sau khi chị vượt biên sang nước Úc vật lộn với cuộc sống đất khách quê người không ai thân quyến, suốt 25 năm sống ở xứ người, đời sống từ từ ổn định. Khi chị trở về lại Việt nam sau 25 năm xa cách, nh́n đất nước đổi thay chị thấy ḷng vui vui. Những con người trước kia rất nghèo th́ nay đă trở nên giàu có cuộc sống ổn định ấm no.Nhưng người anh thứ 2 của chị năm xưa giàu có th́ nay lại trở thành một người không mái nhà che thân v́ nhà cửa tiền bạc của anh đă bị vợ anh cướp đoạt và đuổi anh ra khỏi nhà.
Chị về t́m những người thân năm xưa, t́m nhiều nơi hỏi nhiều người mới biết anh thứ 2 đang nằm nhà thương v́ bị bệnh lao thời ḱ thứ 3. Gặp được mặt chị anh khóc nức nở như một đứa trẻ con mất mẹ.
Anh nói với chị bây giờ anh mới thấy quả báo của đời người, đúng là quả báo nhăn tiền xảy ra ngay trong gia đ́nh anh
Vietbf @ sưu tầm.