june04
06-23-2016, 06:37
V́ quá tin bạn mà bà Hoàng Thị Ng (51 tuổi, Cẩm Khê, Phú Thọ) đă phải trải qua 14 năm lận đận, vất vả ở Trung Quốc. Bà làm thuê, làm mướn từng chút một để gom góp tiền trở về quê hương đoàn tụ với gia đ́nh sau những tháng ngày dài xa cách.
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=901380&stc=1&d=1466663713
Hơn 5.000 ngày cay đắng
Khi nhắc đến quá khứ, trên gương mặt bà Hoàng Thị Ng. (51 tuổi, Cẩm Khê, Phú Thọ) c̣n in hằn những nỗi khổ tâm, sự vất vả của quá khứ ê chề nơi đất khách quê người.
Thuyết phục măi, bà Ng. mới kể lại rằng, bà sinh ra trong một gia đ́nh khó khăn, năm 22 tuổi, bà quen một người đàn ông đi bán thuốc lào. Gia đ́nh bà phải kiếm ăn từng bữa. Cũng v́ quá nghèo khổ mà khi bà bị hen phế quản, bà không có tiền chạy chữa. Bệnh ngày càng nặng hơn, gánh nặng cơm áo gạo tiền đè lên vai người mẹ già.
“Ngày ấy nhà nghèo quá, không có tiền mua thuốc. Tôi có quen một người bạn tên Lợi quê Thanh Ba, Phú Thọ. Anh ta nói muốn chữa được bệnh hen th́ theo anh ta lên Lạng Sơn, có bà lang lấy thuốc giỏi lắm, không những thế, biết đâu c̣n được đổi đời. Nghe vậy, tôi không ngần ngại, khăn gói lên đường để lấy thuốc.
Nhưng đi được một ngày, sau khi ăn tối xong, tôi ngủ mê man không biết ǵ. Sáng hôm sau ngủ dậy th́ thấy ḿnh đang ở trong một căn pḥng kín mít. Gọi người đưa ḿnh đi nhưng không thấy thưa, cũng không ai trả lời”, bà Ng. chia sẻ.
Nh́n trong căn pḥng chỉ thấy dán toàn chữ Trung Quốc, 5 người con gái khác cũng đang khóc lóc, van xin được trở về quê, bà mới biết ḿnh bị tên Lợi lừa bán sang Trung Quốc. Hơn 1 tháng trong pḥng, và được cho ăn uống đầy đủ nhưng không được phép ra ngoài.
“Hàng ngày, chúng tôi chỉ biết nh́n qua khe cửa, cuộc sống lúc này như mảng sương tối tăm bao phủ trước mắt. Dù có khóc hàng đêm, kêu cứu hàng giờ cũng không có ai lên tiếng, không thay đổi được số phận nữa rồi. Chị ngày đêm thương nhớ con nhỏ, mẹ già ở nhà. Hàng ngày, đưa cơm vào, họ nói với chúng tôi rằng, cứ ngoan ngoăn ở đây, họ sẽ kiếm cho một tấm chồng, sẽ được ăn sung mặc sướng”, bà Ng. tâm sự.
Bà Ng. kể lại rằng, sau một tháng, có một người phụ nữ khoảng 50 tuổi quê Bắc Giang dẫn bà và 5 cô gái kia đi theo. Người phụ nữ đó nói với bà, cứ đi theo họ, sau một thời gian ở bên này, làm ăn, kiếm được nhiều tiền sẽ cho về quê hương.
Nhưng chính người phụ nữ đó một lần nữa đẩy bà đến cuộc sống lận đận, 14 năm làm dâu, lưu lạc nơi xứ người. Bà và những cô gái kia đă đi theo người phụ nữ quê Bắc Giang kia.
“Không ngờ nó đưa chúng tôi đến Quảng Tây bán, họ coi chúng tôi như một món hàng, cứ trao tay người nọ đến người kia. Nhưng họ vẫn cứ dỗ dành chỉ là gả chúng tôi vào những nhà thật giàu có, chúng tôi sẽ có một cuộc sống sung sướng. Có tiền gửi về cho gia đ́nh. Thực chất, họ bán chúng tôi làm dâu trong một gia đ́nh người Trung”, bà Ng. cho biết.
Hạnh phúc vỡ ̣a trong căn nhà nhỏ
Cuộc sống bên xứ người, không biết tiếng, không hiểu ǵ về văn hóa, ở với những người hoàn toàn xa lạ khó khăn, khổ cực trăm bề.
Khi mang bà và 5 cô gái kia đi bán, họ cũng cho bà quyền lựa chọn chồng, chọn gia đ́nh. Thực sự, lúc ấy, bà và những người con gái kia chỉ biết nhắm mắt đưa chân, may th́ được vào gia đ́nh tử tế, không may th́ phải làm “trâu ngựa” cho cả gia đ́nh nhà chồng.
Sau đó, bà được gả bán vào gia đ́nh tử tế, nhưng họ cũng nghèo, quanh năm làm ruộng, nuôi lợn như ở quê nhà. Ban đầu bà sợ hăi, giam ḿnh trong pḥng khóc suốt. Sau đó, gia đ́nh nhà chồng có đưa đến một cô dâu Việt, lấy chồng ở đây khá lâu, người này bắt đầu dạy bà tiếng Trung. Chỉ sau 6 tháng, bà đă học thuộc và giao tiếp được với gia đ́nh nhà chồng.
Cứ thế, bà sống và chịu đựng, bà đă t́m cách viết thư, liên lạc về quê nhưng chờ đợi bao lâu bà cũng không thấy hồi âm. Nỗi nhớ quê, con nhỏ và mẹ già khiến bà luôn mong ngóng ngày trở về.
Bà đi lang thang khắp nơi làm thuê, làm đủ thứ nghề: làm gối, gấu bông, móc áo… Bà dành dụm từng đồng, chịu khổ, chịu cực để có tiền về quê với con và gia đ́nh. Cuộc sống cứ tăm tối kéo dài, cho đến năm 2008, đứa con thứ 2 đă lớn, bà xin phép gia đ́nh nhà chồng trở về Việt Nam.
Đó là ngày 28/8/2008, sau 14 năm lưu lạc xứ người, bà được trở về quê hương. Đặt chân về nhà như một điều kỳ diệu, không chỉ đối với bản thân chị mà c̣n đối với người thân, gia đ́nh, hàng xóm của bà.
Được trở về với gia đ́nh, gặp lại con trai mà ngày bà đi mới được 6 tuổi, giờ đă khôn lớn, bà không c̣n mong ước ǵ hơn. Bà chỉ thương những người bị bán sang bên đó, có người phải làm thân “trâu ngựa” phục vụ nhà chồng, không biết họ có ngày trở về hay không.
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=901380&stc=1&d=1466663713
Hơn 5.000 ngày cay đắng
Khi nhắc đến quá khứ, trên gương mặt bà Hoàng Thị Ng. (51 tuổi, Cẩm Khê, Phú Thọ) c̣n in hằn những nỗi khổ tâm, sự vất vả của quá khứ ê chề nơi đất khách quê người.
Thuyết phục măi, bà Ng. mới kể lại rằng, bà sinh ra trong một gia đ́nh khó khăn, năm 22 tuổi, bà quen một người đàn ông đi bán thuốc lào. Gia đ́nh bà phải kiếm ăn từng bữa. Cũng v́ quá nghèo khổ mà khi bà bị hen phế quản, bà không có tiền chạy chữa. Bệnh ngày càng nặng hơn, gánh nặng cơm áo gạo tiền đè lên vai người mẹ già.
“Ngày ấy nhà nghèo quá, không có tiền mua thuốc. Tôi có quen một người bạn tên Lợi quê Thanh Ba, Phú Thọ. Anh ta nói muốn chữa được bệnh hen th́ theo anh ta lên Lạng Sơn, có bà lang lấy thuốc giỏi lắm, không những thế, biết đâu c̣n được đổi đời. Nghe vậy, tôi không ngần ngại, khăn gói lên đường để lấy thuốc.
Nhưng đi được một ngày, sau khi ăn tối xong, tôi ngủ mê man không biết ǵ. Sáng hôm sau ngủ dậy th́ thấy ḿnh đang ở trong một căn pḥng kín mít. Gọi người đưa ḿnh đi nhưng không thấy thưa, cũng không ai trả lời”, bà Ng. chia sẻ.
Nh́n trong căn pḥng chỉ thấy dán toàn chữ Trung Quốc, 5 người con gái khác cũng đang khóc lóc, van xin được trở về quê, bà mới biết ḿnh bị tên Lợi lừa bán sang Trung Quốc. Hơn 1 tháng trong pḥng, và được cho ăn uống đầy đủ nhưng không được phép ra ngoài.
“Hàng ngày, chúng tôi chỉ biết nh́n qua khe cửa, cuộc sống lúc này như mảng sương tối tăm bao phủ trước mắt. Dù có khóc hàng đêm, kêu cứu hàng giờ cũng không có ai lên tiếng, không thay đổi được số phận nữa rồi. Chị ngày đêm thương nhớ con nhỏ, mẹ già ở nhà. Hàng ngày, đưa cơm vào, họ nói với chúng tôi rằng, cứ ngoan ngoăn ở đây, họ sẽ kiếm cho một tấm chồng, sẽ được ăn sung mặc sướng”, bà Ng. tâm sự.
Bà Ng. kể lại rằng, sau một tháng, có một người phụ nữ khoảng 50 tuổi quê Bắc Giang dẫn bà và 5 cô gái kia đi theo. Người phụ nữ đó nói với bà, cứ đi theo họ, sau một thời gian ở bên này, làm ăn, kiếm được nhiều tiền sẽ cho về quê hương.
Nhưng chính người phụ nữ đó một lần nữa đẩy bà đến cuộc sống lận đận, 14 năm làm dâu, lưu lạc nơi xứ người. Bà và những cô gái kia đă đi theo người phụ nữ quê Bắc Giang kia.
“Không ngờ nó đưa chúng tôi đến Quảng Tây bán, họ coi chúng tôi như một món hàng, cứ trao tay người nọ đến người kia. Nhưng họ vẫn cứ dỗ dành chỉ là gả chúng tôi vào những nhà thật giàu có, chúng tôi sẽ có một cuộc sống sung sướng. Có tiền gửi về cho gia đ́nh. Thực chất, họ bán chúng tôi làm dâu trong một gia đ́nh người Trung”, bà Ng. cho biết.
Hạnh phúc vỡ ̣a trong căn nhà nhỏ
Cuộc sống bên xứ người, không biết tiếng, không hiểu ǵ về văn hóa, ở với những người hoàn toàn xa lạ khó khăn, khổ cực trăm bề.
Khi mang bà và 5 cô gái kia đi bán, họ cũng cho bà quyền lựa chọn chồng, chọn gia đ́nh. Thực sự, lúc ấy, bà và những người con gái kia chỉ biết nhắm mắt đưa chân, may th́ được vào gia đ́nh tử tế, không may th́ phải làm “trâu ngựa” cho cả gia đ́nh nhà chồng.
Sau đó, bà được gả bán vào gia đ́nh tử tế, nhưng họ cũng nghèo, quanh năm làm ruộng, nuôi lợn như ở quê nhà. Ban đầu bà sợ hăi, giam ḿnh trong pḥng khóc suốt. Sau đó, gia đ́nh nhà chồng có đưa đến một cô dâu Việt, lấy chồng ở đây khá lâu, người này bắt đầu dạy bà tiếng Trung. Chỉ sau 6 tháng, bà đă học thuộc và giao tiếp được với gia đ́nh nhà chồng.
Cứ thế, bà sống và chịu đựng, bà đă t́m cách viết thư, liên lạc về quê nhưng chờ đợi bao lâu bà cũng không thấy hồi âm. Nỗi nhớ quê, con nhỏ và mẹ già khiến bà luôn mong ngóng ngày trở về.
Bà đi lang thang khắp nơi làm thuê, làm đủ thứ nghề: làm gối, gấu bông, móc áo… Bà dành dụm từng đồng, chịu khổ, chịu cực để có tiền về quê với con và gia đ́nh. Cuộc sống cứ tăm tối kéo dài, cho đến năm 2008, đứa con thứ 2 đă lớn, bà xin phép gia đ́nh nhà chồng trở về Việt Nam.
Đó là ngày 28/8/2008, sau 14 năm lưu lạc xứ người, bà được trở về quê hương. Đặt chân về nhà như một điều kỳ diệu, không chỉ đối với bản thân chị mà c̣n đối với người thân, gia đ́nh, hàng xóm của bà.
Được trở về với gia đ́nh, gặp lại con trai mà ngày bà đi mới được 6 tuổi, giờ đă khôn lớn, bà không c̣n mong ước ǵ hơn. Bà chỉ thương những người bị bán sang bên đó, có người phải làm thân “trâu ngựa” phục vụ nhà chồng, không biết họ có ngày trở về hay không.