june04
07-02-2016, 01:13
Mãi mới sinh được một mụn con gái thì đứa trẻ đã bị tâm thần ngay từ khi mới sinh ra, người vợ vì không chịu đựng nổi mà bỏ nhà ra đi, chỉ còn lại người cha hàng ngày lầm lũi chăm sóc lẫn nhau. Người cha nghèo đã khánh kiệt, không thể làm gì để giúp con gái tốt hơn, chỉ còn biết tự tay trói chặt tay con mỗi khi cô bé lên cơn.
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=905178&stc=1&d=1467421839
Câu chuyện xảy ra với gia đình người đàn ông tên Hồng sinh năm 1983 ở Trung Quốc. Cặp vợ chồng người nông dân nghèo hàng ngày chỉ biết làm lụng vất vả kiếm sống. Khi mới lấy nhau, họ mong ngóng và chờ đợi đứa con đầu lòng chào đời. Khi đứa trẻ sinh ra vào năm 1998 hạnh phúc, vui mừng chưa được bao lâu thì cặp vợ chồng phát hiện con gái bị khuyết tật về não bộ.
Nỗi đau này như xé vào lòng cặp vợ chồng nghèo. Hàng ngày họ chứng kiến con gái lớn lên nhưng lại không thể giao tiếp, thậm chí còn có thói quen tự đập đầu vào tường. Dù gia đình đã dốc hết số tiền tiết kiệm bấy lâu để chữa trị cho con nhưng hoàn toàn vô ích, bệnh vẫn không thể chữa khỏi và cuối cùng đứa trẻ phải mang bệnh tâm thần cả đời.
Thấy con gái như vậy, người mẹ đã nhẫn tâm vứt bỏ chồng và con khiến 2 cha con phải sống nương tựa vào nhau suốt 15 năm qua. Trong suốt thời gian đó, cô con gái lớn lên nhưng thế giới của cô chỉ là túp lều nhỏ với 4 góc tường. 15 năm qua, cô bé không bao giờ nói được một từ, chỉ có người cha mới có thể đọc và hiểu được cảm xúc của con gái. Những lúc cha đi làm vắng nhà, sợ con đi lại lung tung hay làm những việc mất kiểm soát, ông đã tự tay mình trói con trong dòng nước mắt nghẹn ngào.
Những đứa trẻ khác trong làng nhìn thấy cô bé bị tâm thần đều tỏ ra kỳ thị nhưng vì em không hề ý thức được điều đó nên vẫn luôn nở nụ cười thật ngây thơ đến tội nghiệp. Trong suốt 15 năm qua, ông Hồng vẫn một thân một mình nuôi con gái trong sự cay đắng mà chỉ ông mới thấu hiểu.
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=905178&stc=1&d=1467421839
Câu chuyện xảy ra với gia đình người đàn ông tên Hồng sinh năm 1983 ở Trung Quốc. Cặp vợ chồng người nông dân nghèo hàng ngày chỉ biết làm lụng vất vả kiếm sống. Khi mới lấy nhau, họ mong ngóng và chờ đợi đứa con đầu lòng chào đời. Khi đứa trẻ sinh ra vào năm 1998 hạnh phúc, vui mừng chưa được bao lâu thì cặp vợ chồng phát hiện con gái bị khuyết tật về não bộ.
Nỗi đau này như xé vào lòng cặp vợ chồng nghèo. Hàng ngày họ chứng kiến con gái lớn lên nhưng lại không thể giao tiếp, thậm chí còn có thói quen tự đập đầu vào tường. Dù gia đình đã dốc hết số tiền tiết kiệm bấy lâu để chữa trị cho con nhưng hoàn toàn vô ích, bệnh vẫn không thể chữa khỏi và cuối cùng đứa trẻ phải mang bệnh tâm thần cả đời.
Thấy con gái như vậy, người mẹ đã nhẫn tâm vứt bỏ chồng và con khiến 2 cha con phải sống nương tựa vào nhau suốt 15 năm qua. Trong suốt thời gian đó, cô con gái lớn lên nhưng thế giới của cô chỉ là túp lều nhỏ với 4 góc tường. 15 năm qua, cô bé không bao giờ nói được một từ, chỉ có người cha mới có thể đọc và hiểu được cảm xúc của con gái. Những lúc cha đi làm vắng nhà, sợ con đi lại lung tung hay làm những việc mất kiểm soát, ông đã tự tay mình trói con trong dòng nước mắt nghẹn ngào.
Những đứa trẻ khác trong làng nhìn thấy cô bé bị tâm thần đều tỏ ra kỳ thị nhưng vì em không hề ý thức được điều đó nên vẫn luôn nở nụ cười thật ngây thơ đến tội nghiệp. Trong suốt 15 năm qua, ông Hồng vẫn một thân một mình nuôi con gái trong sự cay đắng mà chỉ ông mới thấu hiểu.