NGƯỜI CƠI ÂM
1 Attachment(s)
https://www.vietbf.com/forum/attachm...1&d=1614993399
tháng bảy, tháng mà những người theo tục lệ dân gian gọi là tháng Cô hồn, tôi viết câu chuyện này để ngỏ hầu giúp vui cho độc giả, sau thời gian dài do sức khỏe tôi đă ngưng viết. Mong mọi người vui với câu chuyện này, xin vui ḷng Comment vô câu chuyện để giao lưu với tác giả và mọi người cho xôm tụ nhe bà con. Mới chừng sáu giờ chiều, mặt trời chưa khuất hẳn phía rặng tre già sau lưng nhà tôi, tôi đă nghe tiếng của thằng Thành từ phía ngoài hàng rào vang lên: -Cơm nước xong hết chưa Hai ơi, lẹ lẹ c̣n rủ rê thêm mấy đứa nữa, chứ có hai thằng ḿnh th́ ớn lắm ông à. Nghe Thành hỏi vậy tôi bèn nói vọng ra trả lời cho thằng Thành: - Xong hết rồi ông ơi, (dô) nhà chờ chút, tui dọn sơ bếp nút cái đă, không khéo chút nữa ba tui (d́a) thấy không gọn ghẽ ổng (Khệnh) cho mấy cây là tiêu đời đó ông. *** Thằng Thành vói tay mở cái chốt cửa hàng rào rồi đi thẳng vô nhà tôi, trên tay nó ôm cái bàn (cầu cơ) cùng bánh trái nhang đèn, thấy vậy tôi bèn la nó: -Chèn ơi ! Trời c̣n sớm quá chừng, ông ôm mấy thứ này qua đây lỡ mà gặp ông già tía tui là nguy to đó nghe ông. Thành nhà ta thắc mắc: - Có ǵ đâu mà nguy với to, tụi ḿnh chơi tṛ cầu cơ thôi mà, có phá phách làng xóm đâu mà ông lo. Tôi vội giải thích cho nó liền: -Đó cũng cái vụ cầu cơ đó, ba tui ổng biết được là ổng la dữ lắm, ông nói không lo học hành đă vậy kéo cả đám (dô) khu mồ mả của người cơi âm nữa là không tốt đâu nha, ba tui c̣n nói : "nơi người ta yên nghỉ ḿnh tới khuấy động họ là điều không nên". Nghe tôi nói vậy thằng Thành cố vớt vát : -Biết vậy, nhưng ḿnh chơi cầu cơ mà không vô nghĩa địa th́ có linh thiêng đâu mà chơi ? Rồi dường như sợ tôi rút lui nó bèn chơi cái màn khích tướng: -Ông sợ ba ông rầy thiệt (hông), tui nghi ông sợ Ma th́ có, tướng tá ngon lành vậy mà sợ Ma, ông không sợ con Thúy con Hồng cười ông hả. Thấy thằng Thành có suy nghĩ trúng ngay tim đen của ḿnh khiến tôi thầm phục, tôi tự nhủ phải cố gắng làm gan lên để cho thằng quỷ này nó đừng bêu riếu tôi với hai cô bạn nhỏ dễ thương cùng xóm, v́ vậy tôi bèn nói cứng với thằng Thành: -Vừa thôi nghe ông, ông ḍm cho kỹ đi, cái mặt thằng Hai đi, thằng này mà sợ Ma hả, tui cho ông hay nhe, ba tui ổng khó lắm nên tui sợ cây roi mây thôi. Ma cỏ mà nhằm nḥ ǵ đối với tui ông ơi. Sau câu nói này tôi nh́n vào mắt thằng Thành một cách tự tin, riêng về Thành tôi thấy gương mặt nó vui vui, nó cười mỉm với tôi với ngụ ư tôi đă trúng kế khích tướng của nó mà tôi chẳng hề hay biết. *** Trời vừa sụp tối thằng Thành thúc hối tôi như giặc: - Trời tối om rồi ḱa, tụi ḿnh tranh thủ qua nhà thằng Lạc với thằng Quư rủ rê hai đứa nó đi theo cho kịp. Tôi cũng nóng ruột muốn mau mau ra khỏi nhà, bởi cứ chần chừ lỡ ba tôi về bất tử có khi ông không cho tôi đi với thằng Thành th́ buồn lắm, mặc dù trong bụng tôi cũng khá sợ sệt bởi câu nói của ba tôi c̣n văng vẳng bên tai: "Nơi người ta yên nghỉ ḿnh đến khuấy động họ là điều không nên", tôi bèn nói với Thành: - Sẳn tiện ghé qua "Hú" luôn hai em Thúy và Hồng luôn nghe ông. Có hai đứa này tham gia càng hấp dẫn hơn. Sau câu nói trên thằng Thành nh́n tôi với cặp mắt ṭ ṃ, nó lên tiếng càm ràm: - Tui nghe nói vụ cầu cơ phải (Dọn ḿnh) cho sạch sẽ mới linh thiêng, kêu mấy đứa con gái theo có nên không, mà tui lấy làm lạ bất cứ cuộc chơi nào ông cũng không quên hai nhỏ này hết vậy, coi bộ ông khoái nhỏ nào rồi phải không? Thằng quỷ Thành nó đưa ra câu hỏi thiệt cắc cớ khiến tôi ú ớ muốn thốt cũng chẳng nên lời, thú thật tôi cũng có đôi chút xao xuyến trong ḷng khi chơi đùa bên nhau với hai bóng hồng này, nên chuyện nhớ đến họ trong các cuộc chơi là điều hiển nhiên, không ngờ thằng Thành nó đọc được ư nghĩ này của tôi một cách tài t́nh, tôi bèn chống chế: -Khoái đâu mà khoái, có hai nhỏ này tham gia cho có nếp có tẻ vẫn vui hơn mà. Tôi đánh trống lảng qua câu chuyện khác liền, v́ dây dưa chuyện con Hồng con Thúy với thằng Thành hoài không khéo bị "Bể mánh" là quê với nó lắm, tôi nói: -Thôi tụi ḿnh đi liền nha ông, nhớ quơ theo đủ đồ đạc, chứ để ra tới ngoài đó mà thiếu này thiếu nọ th́ phiền phức lắm nghe. *** Không khí ban đêm ở nghĩa địa thật lạnh lẽo, thỉnh thoảng có một vài cơn gió thổi qua khiến cành lá của hàng cây g̣n bên trong nghĩa địa xao động, trời đă tối đen tôi phóng tầm mắt nh́n ra phía ngoài xóm, tôi thấy vài ba ngọn đèn dầu của nhà ai hiu hắt cháy trong đêm, những con đom đóm lập ḷe phát sáng, nó bay quanh khu mộ làm tăng thêm vẻ huyền bí của không gian nơi này, một vài cánh vạc bay lượn trên bầu trời đêm để t́m thức ăn, tiếng côn trùng bắt đầu ḥa nhịp làm tăng thêm cung bậc buồn bă của khu nghĩa địa. Bàn cầu cơ được thằng Thành bày ra trên một ngôi mộ xây bằng xi măng, nấm mộ được láng bằng phẳng chỉ chừa một lỗ vuông vức vừa đủ trồng một cây hoa nào đó, Thành đặt bàn cầu cơ ngay vị trí này, nhang đèn được đốt lên, ánh sáng của cây đèn cầy vừa đủ cho chúng tôi thấy những hàng mẫu tự màThành đă viết trên bàn cầu cơ theo gợi ư của cô Trâm má của thằng Kỉnh trong xóm tôi, ngoài mẫu tự của các chữ cái, trên bàn cơ c̣n có hàng số được ghi từ số không đến số chín, rồi phía bên dưới bàn cầu cơ có ghi thêm nhóm chữ Ma, Quỷ, Thần, Tiên vô từng ô để khi hồn nhập về họ chỉ rơ cho người chơi biết là họ thuộc thành phần nào. Thành ra hiệu cho cả đám tụi tui chấp tay khấn vái, cô Trâm đă dạy cho chúng tôi bài văn khấn nghe rất hay, v́ nó có vần có điệu để gọi hồn về nhập vào bàn cơ. Cả đám đang chú tâm khấn vái, bổng tiếng thằng Quư nói nhỏ vừa đủ cho chúng tôi nghe: - Chèn ơi, có nước trà mà không có chung rượu ba xi đế, gặp hồn nào là bợm nhậu nhập về không có rượu là họ rầy rà ḿnh dữ lắm a. Nghe thằng Quư nói ra vẻ tài khôn, v́ cả đám mới tham gia lần đầu vô tṛ chơi này , Hồng nhà ta trừng mắt nh́n thằng Quư rồi cô nàng nói nhỏ: - Thôi ông ơi! Ông làm như ai cũng khoái nhậu như ông (Sáu say) ở xóm ḿnh vậy, mà giả tỉ hồn có đ̣i rượu ǵ đó th́ ḿnh mời họ uống trà chắc họ cũng vui ḷng mà. Nghe hai đứa tranh luận phía sau lưng ḿnh, thằng Thành quay qua giơ ngón tay trỏ đè lên đôi môi của nó với ngụ ư giữ im lặng để buổi cầu cơ bắt đầu. Con Thúy và thằng Thành là hai người mở hàng cho cuộc cầu cơ, mỗi đứa đặt ngón tay trỏ của ḿnh lên con cơ được đẽo gọt như h́nh vẽ trái tim, cả đám chúng tôi hồi hộp theo dơi con cơ di chuyển sau câu khấn vái thành khẩn của thằng Thành, sau một hồi con cơ chạy đến các chữ cái chúng tôi ráp lại th́ biết vong hồn là một con ma trẻ, vong cho biết cô ta chết oan và c̣n vất vưởng trong nghĩa địa này, cả đám chúng tôi sợ xanh mặt v́ lần đầu tiên được tiếp xúc với thế giới vô h́nh qua h́nh thức lạ lẫm này bảo sao chúng tôi không "ớn da gà", tuy vậy có chút nghi ngờ tôi bèn nói với con Hồng: -Có khi nào hai đứa nó toa rập với nhau để gạt tụi ḿnh không ta. Con Hồng với vẻ mặt nghiêm nghị, nó nói nhỏ cho tôi nghe: -Nè ông Hai, ông đừng có nói xàm nữa, cái này thiệt luôn á, hồi đó dưới quê nhà ngoại tui có mấy đứa chơi như vầy mà c̣n nghi ngờ bị vong quở bệnh cả tháng mới hết đó ông. Nghe con Hồng nói vậy tôi tái mặt v́ ḿnh lỡ nghi ngờ quấy quá cho các vong hồn kia, lỡ họ nghe được th́ tôi khó tránh khỏi chuyện trừng phạt của người cơi âm nọ. Đang rối trí không biết làm sao lấy lại lời nói nghi ngờ nọ, bổng tôi nh́n thấy phía bụi chuối nhà ông Bảy Sơ có một người mặc nguyên bộ đồ trắng xơa tóc dài, lửa từ miệng của cái bóng này khè ra từng chùm khiến tôi sợ muốn rớt tim ra ngoài, tôi níu vai thằng Thành rồi chỉ cho nó xem con Ma vừa xuất hiện như muốn ăn tươi nuốt sống cả đám chúng tôi, thằng Thành nó giương mắt nh́n về hướng bụi chuối, nó phán một câu khiến tôi tức điên với nó: -Đúng là ông Hai này sợ ma, nên bị ám ảnh, tui có thấy khỉ khô ǵ đâu ? Tôi gằn giọng nói với Thành: -Tui thấy rơ ràng con Ma luôn ông ơi, Hồng, Thúy, Quư, ông Lạc nữa, mấy bạn có thấy không? Thằng Quư cười khằng khặc : - Năy giờ có thấy ma cỏ ǵ đâu, ông Hai này chắc bị "Tự kỹ ám thị " rồi . Con Hồng cũng xía miệng vô: - Chèn ơi ! Đang tiếp xúc với cô gái Ma, ông Hai phá đám giờ cô ta thăng mất tiêu, uổng ghê. Tôi chưa kịp phản kháng lại câu nói của nhỏ Hồng th́ ngọn gió từ đâu thổi tắt cây đèn cầy làm cho nơi đây tối đen như mực, cả đám hoảng vía chuẩn bị gom đồ ra về th́ tôi lại thấy bóng trắng phía bụi chuối lại xuất hiện, lần này không phải một con Ma mà là hai con, tui rú lên và nói nhanh: - Ma Ma ḱa tụi bây ơi ! Cả đám nh́n về phía bụi chuối, lần này th́ đứa nào cũng nh́n thấy như tôi nên cả đám quăng đồ đạc rồi chạy dồn thẳng ngay ra đường lộ phía bên ngoài, trong lúc lưnh quưnh con Thúy vấp ngă nó đè lên ḿnh tôi, tôi càng hoảng sợ v́ té ngửa nơi đây khiến cho việc rời khỏi chỗ này bị chậm trễ, lỡ hai con Ma đến bắt chắc tôi chết mất, vừa định đẩy con Thúy lên để vùng dậy chạy tiếp nhưng chợt mũi tôi nghe một mùi hương thơm ngọt của mái tóc dài của Thúy, nó làm tôi ngất ngây không c̣n nhớ đến hai con Ma quái ác kia, lúc này tôi lại ước ao Thúy cứ đè ḿnh măi như vầy cho dù hai con Ma có bắt ḿnh đi đâu tôi cũng chẳng màng, rồi có cánh tay ai đó kéo chúng tôi đứng dậy, rồi tiếng thằng Quư và Thành vang lên: - Thúy, ông Hai chạy lẹ đi, nó tới ḱa . Cả đám chúng tôi vùng chạy nhanh về, mạnh ai nấy chạy giống như đoàn quân ră ngũ sau trận chiến với kẻ thù bên kia chiến tuyến.... Thời may khi ra đến mé ngoài lộ đất th́ chúng tôi gặp ngay ông Sáu Say và Ông Hai Nhiều đang cặp kè với dáng đi khập khiễng v́ say rượu, thấy cả đám từ nghĩa địa chạy ùa ra khiến cho hai ông chới với giật ḿnh, tiếng ông Sáu say vang lên hỏi: -Đêm hôm khuya khoắt, tụi bây làm cái giống ôn ǵ trong nghĩa địa vậy ? Chưa kịp cho chúng tôi trả lời, ông Sáu say phán luôn một câu xanh rờn : -Mấy đứa bây bị Ma nhát rồi phải không? Rồi ông Sáu nói với ông Hai Nhiều: -Đó lúc năy tui nói với anh Hai đúng y bon thấy hông, cái nghĩa địa chỗ góc nhà cha nội Bảy Sơ có cả đóng Ma trong đó, hồi trước tui say rượu vô nằm ngủ trên cái mả xi măng, con Ma cái nó quậy tui chịu đời không thấu luôn đó. Nghe ông Sáu say nói vậy, ông Hai Nhiều "đế" vô thêm: -Chèn đét ơi! Hồi năy nghe anh kể, ban đầu tui tưởng có ḿnh tui bị con Ma nhà anh Bảy Sơ nhát thôi chứ, ai dè anh cũng bị "Dính chấu" như tui . Qua lời đối đáp của ông Sáu say và ông Nhiều khiến cả đám chúng tôi càng "Quíu" cả chân tay, thằng Thành thở hổn hển nói với ông Sáu: -Đúng rồi ông Sáu ơi, tui con bị Ma nhát, không phải một mà tới hai con Ma lận đó. Đang trong cơn say, có lẽ do nồng độ của rượu đang làm cho ông Sáu say "Bốc hỏa" chẳng c̣n biết sợ sệt là ǵ, ông Sáu say nắm lấy cánh tay tôi, ông nói cho cả đám cùng nghe: -Hôm nay sẳn tiện ḿnh đông người tụi ḿnh (Dô) đó quậy lại mấy con Ma cho bỏ ghét, ḿnh đông mà sợ ǵ. Chưa kịp để cho mọi người phản ứng, ông Sáu Say dùng tay c̣n lại đẩy vào lưng ông Hai Nhiều rồi ông Sáu nói: -Anh Hai nhiều xung phong đi đầu nha, mấy đứa nhỏ đi giữa c̣n tui với thằng Hai bao chót. Nghe ông Sáu Say cử ḿnh làm mũi nhọn đi đầu để tấn công lại hai con Ma, tuy đang "Là đà con Nhạn" trong cơn say rượu nhưng ông Hai Nhiều cũng c̣n e dè v́ những lần Ma nhát trước kia nó c̣n ám ảnh ông nên ông từ chối: - Chèn ơi! Không được đâu anh Sáu ơi! vía tui nặng lắm tui đi đầu là tụi nó lủi mất dạng, (Dô) đó mà không gặp Ma coi như công Dă tràng sao anh. H́nh như hiểu ư sau câu thoái thoát của ông Hai Nhiều, ông Sáu phán liền : -Cha nội Hai Nhiều này nhát gan thấy tía, (dậy) mà nói ngon dữ lắm, đúng là "Miệng Hùm gan Sứa", thôi tui với thằng Hai đi đầu, ông bao chót nhe, cho mấy nhỏ đi giữa cho tụi nó đỡ sợ. Thế là chúng tôi quay lại ngôi mộ khi năy nơi mà Hai con Ma xuất hiện phía gần nhà ông Bảy Sơ, thật lạ lúc năy ở nơi này chúng tôi thấy nhà ông Bảy Sơ đèn đuốc tối thui, vậy mà giờ th́ ai đó bật đèn sáng trưng, nh́n vô cái chái bên hông nhà ông Bảy, bên cái bàn gỗ tṛn thằng Tèo và Con Tám Tẻn đang ngồi học bài bên nhau, lấy làm lạ tôi bèn lên tiếng hỏi: -Tèo nè, ông với bà Tám Tẻn năy giờ ở đâu, mà giờ này c̣n ngồi đây học bài. Tôi thấy dường như thằng Tèo con ông Bảy Sơ ra hiệu ǵ đó qua ánh mắt của nó cho con Tám Tẻn, rồi nó chậm răi đáp: - Chèn ơi, năy giờ ngồi học bài trong nhà chứ đâu, trời nóng quá, với lại phải giữ yên lặng cho tía má tui ngủ nên hai đứa tui mới dọn ra đây học nè. Con Tám Tẻn chêm vô tiếp: - Ủa mà trời tối rồi sao mấy bạn c̣n (dô) đây chi (dậy)? Bộ ŕnh ăn trộm hả. Nghe con Tám Tẻn hỏi với cái giọng cắc cớ, ông Sáu Say lên tiếng: -Thôi đi bây ơi, có chuyện th́ thằng Hai nó mới hỏi bây, chứ trộm đạo đâu mà canh. Ông Sáu bà cả đám chúng tôi nh́n chung quanh mấy bụi chuối nơi hai con Ma khi năy nhát chúng tôi, chừng không thấy vết tích ǵ của chúng ông Sáu hỏi gằn giọng: -Hai đứa bây nói thiệt cho ông Sáu với mấy đứa biết coi, bây có thấy hai con Ma, hay hai cái bóng trắng lảng vảng quanh đây không ? Tám Tẻn lẹ miệng : -Mần ǵ có Ma cỏ ở đây ông Sáu ơi! Nhà tụi con ở đây nào giờ có thấy ǵ đâu nà. Con Thúy c̣n đang bực bội trong ḿnh bởi cú ngă khi năy nó rống cổ lên căi lại con Tám Tẻn: -Tụi tui mới bị hai con Ma nhát thất th́ nè, hổng tin hỏi mấy bạn này coi th́ biết liền chứ ǵ. Con Tám Tẻn chưa kịp trả lời sau câu trần t́nh của con Thúy, bổng đâu tiếng con Phèn, con chó của nhà ông Bảy Sơ sủa rân và tru lên inh ỏi khiến không khí thêm phần căng thẳng, tôi và mấy đứa sợ hải vô cùng, v́ trong những giờ học giảng văn cô giáo đă dạy chúng tôi những câu ca dao tục ngữ trong đó có câu: "Chó đâu chó sủa lổ không, chẳng thằng ăn trộm cũng ông ăn mày" , hơn nữa tiếng chó tru lên khiến chúng tôi liên tưởng đến cảnh chó sủa Ma trong các câu truyện tranh bán trên các sạp báo, nào là Ma Thần Ṿng, Ma lai rút ruột, Ma Da.V.v... Thử hỏi sao chúng tôi không sợ. Từ nhà trong nghe chuyện lùm sùm ngoài hiên nhà, ông Bảy Sơ cầm lăm lăm cây gậy Tầm vong trên tay, ông bước ra thấy ông Sáu, ông Hai Nhiều và đám "xây lố cố" chúng tôi đang hiện diện, ông Bảy hơi bất ngờ và lên tiếng hỏi : -Anh Sáu anh Hai và mấy cháu đi đâu mà rần rần vậy, đang mơ màng ngủ tui nghe con Phèn nó cứ hực hực hoài, khi nó sủa rân lên tui nghĩ ăn trộm tui ra tính khệnh cho tụi nó một cây ai dè đâu là mọi người . Rồi ông Bảy quay sang hỏi thằng Tèo và con Tám Tẻn: -Sao hai đứa chưa ngủ nữa giờ này c̣n lọ mọ ngoài đây chi (dậy). Thằng Tèo nói: -Ngày mơi nhiều bài lắm mà tụi con chưa thuộc, cô hăm rồi nếu mơi mà đứa nào không thuộc bài sẽ được cô "thưởng" năm mươi cái "Thụt dầu" tức là nắm Tréo hai lổ tai rồi đứng lên ngồi xuống mệt lắm tía, bởi (dậy) con với con Tám ráng học cho xong nè. Nghe Tèo nói vậy ông Bảy kêu hai anh em Tèo lui vô trong để nhường cái bàn lại cho ông tiếp khách. Chừng mọi người yên vị, ông Bảy Sơ mời chúng tôi tách trà nóng trong cái b́nh tích đựng trong vỏ trái Dừa khô, qua câu chuyện khi biết được chúng tôi và ông Sáu, ông Hai bị Ma nhát th́ ông Bảy Sơ bật lên tiếng cười vang, rồi ông khẽ khàng nói : - Úi trời, mần ǵ có Ma hai anh ơi, có nhiều khi hai ông anh say rượu quá rồi thấy "ba chớp ba nháng" tưởng Ma chứ mần ǵ có. Lúc này th́ ông Hai Nhiều lên tiếng: -Anh Bảy nó vậy th́ thôi coi như hai thằng tui say nên "nh́n Gà hóa Cuốc" đi, c̣n (sắp nhỏ) đây tụi nó có rượu chè ǵ đâu mà bị nhát thất th́ nè, anh giải thích tui nghe đi, anh tưởng tụi tui đặt chuyện hay sao á. Định trả lời cho ông Hai hiểu về chuyện Ma cỏ, bổng ông Bảy Sơ kêu thằng Tèo: -Tèo ơi! Bây ra tía biểu nè, sao cái áo dài trắng của má bây ai (dầy nùi) dưới bàn nè, đem vô cất coi bây. Lúc này cả đám nhóc chúng tôi liên tưởng đến bộ đồ trắng con Ma mặc nhát chúng tôi là đây, trong khi Tèo lấm la lấm lét lấy hai cái áo dài đem vô nhà trong, rồi dường như có luồng điện lóe lên trong ư nghĩ của ḿnh, ông Bảy kêu giật ngược thằng Tèo lại : - Tèo cầm hai cái áo dài ra đây, bây kêu con Tám Tẻn ra đây luôn cho Tía. Tôi thấy thằng Tèo (bí sị) hiên rơ trên khuôn mặt của nó, lát sau nó và con Tám đứng run bần bật trước mặt tía ḿnh, ông Bảy nói : - Hai anh em bây mặc cái áo dài (dô) cho tía coi coi. Hai đứa nghe lời răm rắp, khi tụi nó mặc xong th́ chúng tôi mới nhận ra hai con Ma nhát chúng tôi lúc năy là đây, ông Bảy lượm đầu tóc giả đang nằm lăn lóc dưới gầm bàn, ông gắn lên đầu hai đứa th́ rơ ràng hai con Ma nhát chúng tôi đích thực là đây. Ông Bảy bắt đầu truy vấn hai đứa con của ḿnh, nguyên nhân nào khiến hai đứa giả Ma nhát chúng tôi, con Tám Tẻn khóc thút thít v́ sợ ông Bảy đánh đ̣n, nó khai ra như sau Cũng tại thằng Phát con bà Mười trong xóm tôi nên mới ra cớ sự này, Thằng Phát xin gia nhập buổi cầu cơ với chúng tôi, nhưng tính nó bép xép nhiều khi nó tiết lộ kế hoạch vô nghĩa địa của chúng tôi th́ công việc sẽ không thành sẽ bị người lớn ngăn cản, chúng tôi đành từ chối khéo, vậy đó khi biết chúng tôi cầu cơ trong đêm này, vốn chơi thân với Tám Tẻn nên nó bàn với Tám Tẻn cùng sự giúp sức của thằng Tèo để giả làm hai con Ma trả thù chúng tôi, báo hại chúng tôi chạy té khói và tim muốn rớt ra ngoài. Ông Bảy chất vấn nó thêm: -Vậy c̣n ông Sáu với ông Hai Nhiều có mắc mớ ǵ bây cũng nhát Ma mấy ổng nữa: Tèo nhà ta thú tội: - Mỗi lần say rượu, ông Hai với ông Sáu hay (dô) đây nằm nghĩ, con Phèn sủa riết tụi con học bài không được , nên....nên ... Nghe hai anh em thằng Tèo thú tội, cả đám chúng tôi cười vang, riêng hai ông già say rượu thốt lên: -"Đu hỏa con Cóc" hai đứa bây rănh thiệt luôn đó, bây nhát mà đang say rượu tụi tao tỉnh ruội luôn, thiệt là .... " *** Sau khi hai anh em Tèo xin mọi người bỏ lỗi cho, chúng tôi cũng cảm thấy ḿnh có một phần lỗi trong đó, tuy thằng Phát tính hay nói nhiều, nếu chúng tôi khuyên nhủ rồi cho nó tham gia tṛ chơi cầu cơ th́ đâu xăy ra cớ sự này, ông Bảy vui mừng khi thấy con ḿnh hối lỗi, ông bèn nói với mọi người: -Thôi (dầy) đi, tối mai hết thảy mọi người chịu khó ghé lại đây, Bảy tui nấu một nồi chè đậu xanh hột vịt đăi mọi người coi như gặp Ma mà hên lắm nghe. Nói xong ông cười khanh khác, chia tay hai con Ma trong đêm trường này tôi thấy nó đă ghi đậm vào tâm hồn chúng tôi v́ cuộc sống tươi đẹp đầy t́nh người thuở xa xưa ấy. Hai Hùng SG |
Cuộc chiến vẫn c̣n tiếp tục…
1 Attachment(s)
https://www.vietbf.com/forum/attachm...1&d=1615171694
Tôi không nghĩ là ḿnh đang nói chuyện với những hồn ma. (Photo by Tim Boyle/Getty Images) 1. Một thời gian tôi từng trở thành một h́nh ảnh gây ấn tượng trong trí nhớ của nhiều người. Đó là h́nh ảnh một anh tù ốm yếu gánh một gánh củi hết sức… chất lượng, từ ngoài cổng trại đi vào, trong một ngày cuối năm thật ảm đạm. Việc một anh tù đi củi th́ chẳng có ǵ đặc biệt hết, ai ở trong tù mà lại chẳng đi lấy củi? Nhưng đối với gần 400 tù binh trong Trại 4 Ái Tử thuộc Đoàn 76 ngày hôm đó, ngồi trong hội trường nh́n ra thấy tôi gánh một gánh củi thật chất lượng huỳnh huỵch chạy vào cổng trại th́ quả là một h́nh ảnh thật đặc biệt có một không hai. Vâng. Câu chuyện như sau. Tôi nhớ đó là một ngày giáp Tết Âm Lịch năm 1977. Đây là năm thứ hai sau khi đám tù chúng tôi được chuyển từ trại Cồn Tiên về trại Ái Tử ở Quảng Trị. Tôi nhớ không lầm th́ chỉ c̣n một tuần nữa là qua năm mới, nhưng ngoài cái không khí se lạnh của Tháng Chạp miền Trung, chúng tôi vẫn chưa thấy cái ǵ là Tết hết. Chúng tôi vẫn đi lao động như thường lệ. Và như thường lệ, buổi tối hôm trước, chúng tôi được anh nuôi phát cơm để ngày mai đi lấy củi. Bởi v́ rừng ở xa đi cả nửa buổi mới đến nên tù binh nào đi củi phải nhận cơm vào buổi tối để sáng mai đi sớm. Vào thời điểm những năm 75-78, các trại tù giam giữ các sĩ quan và viên chức Việt Nam Cộng Ḥa c̣n do quân đội Cộng Sản quản lư nên việc canh gác có phần lỏng lẻo. Việc đi vào rừng lấy củi th́ mạnh anh nào, anh nấy đi chẳng có ai kiểm soát. Chính v́ thế nhân cơ hội này nhiều anh tù bạo gan lẻn về thăm nhà, nhất là những anh có nhà ở khu vực thị trấn Đông Hà cách trại chỉ chừng chục cây số. Củi th́ tích trữ từ nhiều ngày trước giấu một chỗ kín đáo hay nhờ bạn bè chặt hộ, buổi chiều trở lại đến chỗ giấu củi, gom lại rồi đàng hoàng gánh về. Thường đi củi th́ gần sáng mới đi, nhưng những anh có mưu đồ lẻn về thăm vợ con th́ đi sớm hơn. Nhất là những anh có gia đ́nh ở địa phương Quảng Trị, hay Đông Hà th́ đi khoảng 4 giờ sáng. Nhưng những người ở xa hơn, th́ ra đi khi trời c̣n tối mù tối mịt. Tôi đă nuôi ư định trốn về nhà như đă từng trốn về hai lần rồi. Bởi thế mới có ngày hôm đó. Như tôi đă nói, đúng là một ngày thật xui xẻo. Tôi đi lúc 3 giờ sáng. Đến 4 giờ sáng, th́ đột xuất có lệnh từ trên khung, đ́nh chỉ việc đi lấy củi. Tất cả tù binh phải điểm danh đầy đủ để 7 giờ lên hội trường học tập chính trị cuối năm do cán bộ chính trị viên Đoàn 76 đột xuất xuống dạy. Tất nhiên tôi không hề hay biết chuyện này. Buổi chiều khi gom củi gánh về, vào đến trại mới biết, đúng là ḿnh xui tận mạng. Kết quả tôi cùng gánh củi bị hai vệ binh áp tải lên gặp chính trị viên và an ninh trại. Người ta kết tội tôi là có mưu đồ trốn trại. Tôi nói tôi không có ư định trốn trại, bằng cớ là tôi trở về trại đúng giờ quy định. Viên an ninh trại nói hai bó củi của tôi có dấu chặt từ nhiều ngày trước chứ không phải dấu mới. Hắn nói: -Củi này do anh tích lũy từ nhiều ngày trước, mà tích lũy như thế th́ tất nhiên phải có ư đồ. Vậy tôi hỏi anh, nếu anh nói anh không có ư đồ trốn trại vậy th́ trong ngày hôm nay anh đi đâu và làm ǵ? Không c̣n cách nào khác, cuối cùng tôi phải nói: -Gần Tết rồi, nhớ vợ con quá nên nhân việc đi củi, tôi tranh thủ… trốn về thăm vài tiếng đồng hồ xong th́ quay lại ngay. Chứ thật tâm tôi không có ư định trốn trại. Viên an ninh đưa tôi tờ giấy nói tôi phải kê khai đầy đủ về nhà lúc mấy giờ, gặp ai, nói chuyện ǵ… vân vân. -Anh phải thật thà khai báo. Chúng tôi sẽ kiểm tra để xem anh khai có đúng không. Ngay tối hôm đó tôi bị cùm tay nhốt trong nhà giam và hân hạnh được nằm chơi xơi nước trong đó đến năm ngày sau mới cho ra. Về đến lán, tôi đem chuyện này kể lại cho Phát, người bạn thân nằm bên cạnh tôi và than thở. -Tao lo quá! -Lo chuyện ǵ? -Trong bản kiểm điểm, tao có ghi, hôm đó về nhà lúc mấy giờ, gặp vợ gặp con ra sao. Lỡ tụi nó t́m đến xác minh th́… bỏ mẹ. -Th́ mi khai đúng như vậy thôi việc chi phải lo? Tôi im lặng không nói. Không lo sao được, bởi v́ ngày hôm đó, thật sự TÔI KHÔNG CÓ TRỐN VỀ NHÀ. 2. Vậy ngày hôm đó, tôi đi đâu? Thật sự đây mới là câu chuyện mà tôi muốn kể ra cho các bạn nghe. Một câu chuyện mà tôi không thể giữ măi được trong ḷng. Có cái ǵ đó cứ thôi thúc một cách âm ỉ và dai dẳng đến với tôi vào mỗi đêm khiến tôi không thể chịu đựng được. Nó khiến tim tôi phải thắt lại một cách đau đớn và ḷng tôi tựa hồ như muốn sôi trào lên trong một cảm giác thật kỳ lạ. Cho đến một hôm không thể ḱm hăm được, cuối cùng tôi phải phun ra, dù biết rằng đây quả là một điều nguy hiểm cho tôi. Một buổi tối sau giờ cơm một lúc, và khi màn đêm lắng xuống êm đềm bên cạnh những người tù đang nằm chờ những giấc mơ. Tôi bắt đầu kể câu chuyện này với người bạn nằm bên cạnh. Tôi bước ra khỏi cổng trại lúc đó vào khoảng 3 giờ sáng. Cuối Tháng Chạp Âm Lịch, gió heo lạnh, một mặt trăng tṛn trịa và đỏ sẫm treo lơ lửng trên đầu tôi với một màu sáng âm u kỳ lạ. Bây giờ mới nhớ lại, chứ lúc đó tôi không để ư. Trong đầu tôi chỉ nghĩ đến một việc là đi thật lẹ đến bến xe Đông Hà để lên chiếc xe đ̣ sớm nhất về Huế. Tôi đă từng trốn về nhà hai lần theo kiểu này rồi nên đường đi nước bước rất thông thạo. Trước hết tôi phải đến chỗ giấu hai bó củi của tôi đă chặt từ nhiều ngày trước dưới một cái hố bom để giấu cái đ̣n xóc, xong ních một bụng cơm độn khoai ḿ, trong gô mang theo để lấy sức mà đi tiếp. Từ chỗ giấu củi đi ra đến chỗ mà bọn tù chúng tôi gọi là Ngă 3 Huế khoảng 20 phút. Sau đó chỉ việc đi dọc theo đường rầy xe lửa chừng tiếng đồng hồ nữa là đến Đông Hà. Nếu mọi việc thuận buồm xuôi gió như hai lần trước th́ tất nhiên không có chuyện ǵ phải kể ra. Trong ánh sáng trăng đỏ lừ tựa như màu máu, tôi t́m đến cái hố bom đường kính chừng 5 mét và cạn chỉ sâu ngang lưng, dưới đó có giấu hai bó củi trong một lùm bụi. Thế rồi bất ngờ, tôi nghe một tiếng nổ dữ dội sát bên tai và tôi té nhào xuống hố bom không hiểu do phản xạ của ḿnh hay chính sức ép của tiếng nổ đó. Bụi đất bay rào rào xuống đầu cổ tôi kế đó là hàng loạt tiếng súng, tiếng M16 nghe đanh gọn xen lẫn tiếng AK 47 chát chúa, ḥa lẫn tiếng nổ bụp bụp quen thuộc của khẩu M79, những âm thanh mà tôi không thể nào quên được trong cuộc đời sáu năm làm lính tác chiến. Chuyện này nếu xảy ra trước cái năm 1975, th́ rơ ràng đây là một cuộc đụng độ giữa lực lượng Cộng Sản Bắc Việt và một đơn vị nào đó của Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa. Tiếng chân chạy rầm rập và rồi có ba bốn bóng người từ trên nhảy xuống. Tiếng súng ngưng bặt. Tôi nghe một người nói, giọng miền Nam: Mày nói thằng Tư cho con cái lục soát phía bên ŕa làng chỗ có cái bụi tre lớn, xem c̣n sót đứa nào không. Xong nói tụi nó đâu nằm yên đó? Âm thanh sè sè của chiếc máy PRC 25 với cái cần ăng ten cong cong của người âm thoại viên nằm bên cạnh ông ta, nói: Hỏa Long gọi Thanh Long, anh nghe rơ không? Thẩm quyền nói anh cho con cái lục soát cái chỗ bụi tre bên phía ŕa làng xong ở đâu th́ nằm yên đó. Nghe rơ, trả lời. Tiếng trong máy trả lời: Thanh Long nghe rơ, tŕnh với thẩm quyền chỉ có vài con vịt con lẻ tẻ, tụi nó chạy mất rồi đang cho con cái lục soát đây. Người vừa ra lệnh, có vẻ là cấp chỉ huy quay đầu lại nh́n tôi. Đó là khuôn mặt phong trần của một người lính miền Nam. Mũ vải đi rừng, bộ đồ Thủy Quân Lục Chiến trên người. Ông ta mỉm cười với tôi thản nhiên tựa như đă từng quen nhau: -Anh thấy chưa? Chúng tôi vẫn luôn luôn chiến đấu để bảo vệ xóm làng của người dân miền Nam, chống lại bọn giặc Cộng miền Bắc. Nếu như các bạn là tôi, th́ các bạn trả lời sao? Tôi thều thào: -Nhưng anh ơi, cuộc chiến đă chấm dứt từ Tháng Tư, 1975. Ông ta chưa kịp trả lời tôi, th́ phía bên cạnh ông, người lính âm thoại viên quay qua nh́n tôi, tôi thấy hắn hả miệng ra, sửng sốt: -Trời đất ơi. Phải Trung Úy L. đó không? Trung úy nhận ra em không? Tôi nhận ra thằng này ngay, nhờ khuôn mặt bầu bỉnh của hắn. Hắn là thằng mang máy PRC 25 cho tôi cách đây sáu, bảy năm về trước, từ hồi c̣n ở Trung Đoàn 2 Bộ Binh. Sau đó khi tôi về Trung Đoàn 1 th́ đơn vị hắn sáp nhập vào Sư Đoàn 3 BB tân lập. Có điều lạ lùng, tôi nghe tin hắn tử trận trên đường rút quân trong mùa Hè đỏ lửa năm 1972. Tôi nói như một thằng đang mớ ngủ: -Phan đó hả? Nhưng tau nghe mi chết rồi? Hắn trả lời giọng bùi ngùi: -Th́ em chết rồi đó. Bị một trái pháo trên Đại Lộ Kinh Hoàng. Chết tươi, không kịp ngáp. Người lính Thủy Quân Lục chiến xốc lại dây ba chạc nằm ngửa lưng dựa vào thành hố bom, ông ta nh́n lên bầu trời lờ đờ một màu trăng đỏ như máu: -Cuộc chiến ở dương thế chấm dứt từ Tháng Tư, 1975, nhưng ở đây đối với chúng tôi cuộc chiến vẫn tiếp tục. Người dân miền Nam vẫn tiếp tục tin tưởng và trông cậy vào sự bảo vệ của chúng tôi. Tôi không nghĩ là ḿnh đang nói chuyện với những hồn ma. Tôi nói là tôi không hiểu ǵ hết. Người lính Thủy Quân Lục Chiến rút trong túi áo một bao thuốc Quân Tiếp Vụ, lấy một điếu gắn trên môi, bật hộp quẹt Zippo kêu tách một cái, châm lửa. Ông ta hít một hơi nhả khói ra, mùi thơm của điếu Rubi Quân Tiếp Vụ thoang thoảng bay trong không khí. Ông ta nói: -Tôi dính một viên đạn ở đầu khi dẫn toán lính ḅ vào cổ thành Quảng Trị trong trận đánh cuối cùng. C̣n cái thằng đang ngồi ở đầu kia là binh nhất nhảy dù cũng mất mạng dưới cái hào nước. Thế đấy, ở đây ai cũng là những hồn ma hết. Tất nhiên ngoại trừ anh. Anh thấy được chúng tôi và dự một trận đánh điển h́nh của chúng tôi, một trong những muôn vàn trận đánh vẫn tiếp tục diễn ra ở đây là nhờ một may mắn kỳ diệu. Có lẽ anh không biết, cứ một trăm năm là đến một chu kỳ, diễn ra cuộc tiếp xúc giữa hai thế giới âm và dương, Cuộc tiếp xúc này xảy ra ở một số nơi nào đó th́ chúng tôi không biết nhưng rơ ràng anh xuất hiện đúng lúc tại nơi này và đúng vào thời điểm thích hợp này. Thế là anh đến được với chúng tôi. Anh thấy cái màu trăng đỏ sẫm như máu đó không? Đó cái mặt trăng ảo không có thật nó là một hiện tượng xuất hiện vào thời điểm cuộc tiếp xúc giữa hai thế giới. Khi tôi nh́n bầu trời đêm màu máu này và bất chợt nh́n thấy anh, tôi biết anh là người có cơ duyên gặp gỡ với chúng tôi. Tôi bắt đầu b́nh tĩnh trở lại, dù có hơi lo lắng: -Nhưng cuộc tiếp xúc này kéo dài bao lâu? -Anh đừng lo. Chỉ kéo dài chừng một tiếng đồng hồ. Nhưng sau đó trong giai đoạn chuyển tiếp từ thế giới này qua thế giới kia phải mất chừng 4 tiếng đồng hồ. Nghĩa là anh bị mê trong khoảng thời gian đó mới tỉnh lại được. Phen này th́ chắc chắn là hết được về thăm nhà. Nhưng không sao, miễn là đủ thời gian để gánh củi về trại kịp giờ là được rồi. Tôi nghĩ theo cách nghĩ an phận của một tên lính tan hàng ră ngũ và trở thành tên tù binh trong một cuộc chiến đă chấm dứt ở thế giới của chúng tôi từ Tháng Tư, 1975. Nhưng cuộc chiến của những người lính ở thế giới bên kia, th́ vẫn tiếp tục. Một vài loạt đạn M16 vang lên, và một trái hỏa châu nổ bùng lập ḷe trên bầu trời, xen lẫn âm thanh phành phạch của chiếc trực thăng đang sà xuống đâu đó. Nước mắt tràn ngập trong mi, tôi quên hết hiện tại, tôi có cảm giác như đang sống lại những giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời của một người lính năm xưa. Người lính Thủy Quân Lục Chiến tiếp tục nói giữa khói thuốc bay lơ lửng: -Đơn vị chúng tôi tập họp từ hồn phách của những người lính thuộc đủ mọi binh chủng, tử trận đâu đó trong địa phương này. Chúng tôi nhận ra nhau nhờ tinh anh của cuộc chiến lư tưởng, sáng ngời, làm ngọn đuốc dẫn chúng tôi đến với nhau. Chúng tôi chưa tan thành mây khói có lẽ v́ chúng tôi vẫn c̣n mang nặng trong người một món nợ đối với đồng bào miền Nam. Món nợ mà chúng tôi chưa trả được khi c̣n sống: Đó là bảo vệ đồng bào miền Nam chống lại sự xâm lăng của Cộng Sản. -Nhưng c̣n những người lính bên kia? -Đám lính đó phần lớn tử trận trong cổ thành Quảng Trị. Hồn phách của họ vẫn chưa tan v́ nhiều lư do. Lư do quan trọng nhất mà tôi biết, là trong kư ức họ vẫn c̣n bị hằn sâu bởi cái thứ gọi là bạo lực cách mạng của bọn Cộng Sản nhồi nhét vào, từ lúc c̣n bé tí. Đâu có dễ ǵ một sớm một chiều mà những nếp hằn đó phẳng phiu trở lại. Những tên lính Việt Cộng hung bạo này kết bè kết đảng trở thành những hồn ma vất vưởng đi cướp hương khói của những hồn ma vô tội khác, trêu chọc, dọa dẫm những người c̣n sống và làm nhiều điều ác đức khác như chúng đă từng làm trước kia ở trên dương thế. Chính v́ thế chúng tôi mới ra tay diệt trừ chúng. Một phần nhờ sự bảo vệ chúng tôi mà người dân trong khu kinh tế mới này đă yên tâm làm ăn sinh sống. Tôi không thể tưởng tượng nổi điều này. Cuộc chiến của người lính Việt Nam Cộng Ḥa hóa ra vẫn tiếp tục, dù ở một thế giới khác, và trong một trạng thái khác mà những người c̣n sống, nói riêng như tôi và nói chung khoảng 400 tù binh đang sống ngoan ngoăn trong Trại 4 Đoàn 76 Ái Tử này, chưa bao giờ biết được. Tôi thấy một người lính từ trên nhảy xuống đến gần người lính Thủy Quân Lục chiến, nói ǵ đó với ông ta. Tôi ngạc nhiên khi thấy hắn mặc quần áo bộ đội, mũ tai bèo, tay cầm khẩu AK 47, báng xếp. -Ủa sao lại có một ông bộ đội này? -Đúng rồi nó là bộ đội chính cống đấy. Chết trong trận đánh đầu tiên với Tiểu Đoàn 11 nhảy dù ở Ga xe lửa Quảng Trị năm 72. Thằng này trước kia đi theo cái đám Sư 325 chuyên phá phách ở đây. Giờ th́ nó hồi chánh theo tụi tui rồi. Phải gọi đó là một thằng bé mới đúng, hắn có một khuôn mặt non choẹt, nhiều lắm cở 16 tuổi là cùng. Đặc biệt có một vết sẹo đỏ hỏm chạy từ trên vành tai bên trái kéo xuống tận cằm. Nếu không có vết sẹo đó chắc khuôn mặt hắn trông dễ thương hơn. Tôi hỏi: -Em tên ǵ? Sao lại hồi chánh? -Em tên là Bích. Hồi chánh hả? Em cũng không hiểu nữa, nhưng em tin những người lính Cộng Ḥa này đang làm những việc tốt. Họ đang làm nhiệm vụ bảo vệ đồng bào của họ. Nói thật với anh, trước kia khi c̣n sống em cũng có ư định hồi chánh từ lâu. (thằng bé cười) Nhưng giờ cũng không muộn. Thời gian trong thế giới này trôi qua có vẻ nhanh hơn tôi tưởng. Màu đỏ của ánh trăng chênh chếch về phía Tây đă bắt đầu nhạt dần giữa một màn sương mỏng bay là là từ cánh rừng phía trước. Người lính Thủy Quân Lục Chiến nhổm dậy lấy bi đông tu một hơi rồi quay qua nói với người âm thoại viên: -Mày gọi thằng Tư cho con cái chuẩn bị Zoulu. Lẹ lên kẻo trễ. Ông ta đưa tay chào tôi, vừa cười vừa nói: -Rất vui vẻ khi gặp được anh hôm nay. Rất tiếc giờ phút của cuộc tiếp xúc âm dương này đă chấm dứt. Tôi c̣n phải đi làm nhiệm vụ của ḿnh. Đó là h́nh ảnh cuối cùng của những người lính mà tôi được nh́n thấy và măi măi chẳng bao giờ gặp lại họ. Họ tan dần theo màn sương như trong một giấc mơ. *** Tôi bừng mắt dậy thấy ḿnh đang nằm dưới cái hố bom, kề bên đống củi và trong cơn nắng chói chang của buổi trưa. Đầu óc choáng váng và măi một lúc sau tôi mới nhớ lại những ǵ mà tôi thấy trong giấc mơ. Tôi không hiểu có phải đó là một giấc mơ hay không, nhưng phảng phất trong không khí, lạ thay dường như tôi vẫn ngửi được cái mùi thơm d́u dịu của khói thuốc Rubi Quân Tiếp Vụ mà anh lính Thủy Quân Lục Chiến vừa hút. Tôi gom củi lại và gánh về trại giữa những h́nh ảnh lạ lùng đó vẫn không rời khỏi đầu tôi. Chuyện ǵ xảy ra đến với tôi, sau đó th́ tôi đă kể với các bạn rồi. Nhưng câu chuyện đến đây chưa phải đă chấm dứt 3. Đây là một đoạn cuối mà đến bây giờ tôi mới dám tiết lộ. Ba ngày sau khi tôi kể lại câu chuyện này với Phát, câu chuyện mà sau này tôi biết rằng không phải chỉ có Phát là người duy nhất được nghe. Sáng 30 Tết, tôi được gọi lên Khung nhưng lần này không phải để gặp chính trị viên và an ninh trại. Người gặp tôi là viên trại phó. Ông ta rót nước trà, mở một phong bánh quy, với một phong cách lịch sự đến nỗi tôi phải ngờ vực. Theo tôi biết, anh trại phó này là một bộ đội phục viên, từng tham gia trận đánh cổ thành Quảng Trị. Tế tên người trại phó, nói: -Có người báo cáo cho tôi về câu chuyện mà anh kể cách đây ba ngày. Câu chuyện này đối với người khác chắc phải cho đó là câu chuyện nhảm nhí. Tôi không biết cái thằng ăng ten mất dạy nào đă báo cáo câu chuyện này lên đây. Tôi hồi hộp ngồi chờ thái độ của viên cán bộ trại phó này. Tế nh́n thẳng vào mặt tôi: -Nhưng tôi tin anh. Tôi chưa kịp ngạc nhiên th́ Tế cười, nói tiếp: -Nghe báo cáo lại th́ dĩ nhiên không rơ ràng lắm. Chi bằng chính nghe anh kể th́ chắc hay hơn. Vậy anh làm ơn thuật lại cho tôi, những ǵ xảy ra cho anh dưới cái hố bom, trong đêm hôm đó. Đằng nào th́ cũng chết. Tôi bèn thuật lại một cách chi tiết, thậm chí c̣n chi tiết hơn lúc nằm kể cho thằng Phát nghe. Kể xong, tôi khoan khoái làm một ngụm trà xanh, cắn một cái bánh quy thật ngon lành và chuẩn bị tư thế bị kéo cổ vào trong nhà “gi” ăn Tết. Nhưng khác với sự chờ đợi của tôi. Viên trại phó ngồi trầm ngâm một chốc rồi hỏi: -Anh nói người bộ đội mà anh gặp dưới hố bom tên là Bích? -Vâng. -Người này có một vết sẹo ở bên má trái. -Vâng. Tế rút túi áo ra một tấm ảnh, ch́a ra trước mặt tôi. -Anh nh́n có phải là nó không? Trời đất, người tôi như nổi gai ốc. Đây chính là Bích thằng bộ đội hồi chánh mà tôi gặp dưới hố bom. Tế cất tấm h́nh vào túi áo, châm thêm nước trà, mở thêm phong bánh mời tôi và cũng với phong cách thật từ tốn, hắn nói: -Bích là em ruột của tôi cùng tham gia trận đánh Quảng Trị năm 1972. Tội nghiệp, thằng bé tử trận lúc c̣n quá nhỏ. Nó mới 16 tuổi. Chính v́ thế tôi hoàn toàn tin câu chuyện của anh. Một câu chuyện nếu đến tai người khác có thể khiến anh bị cùm ít nhất là một tháng. Tôi nói thế chắc anh đă hiểu chứ? Khi đưa tôi ra cửa, Tế cười, nói vừa đủ cho tôi nghe: -Ví dụ lần sau anh có cơ duyên gặp lại thằng Bích, anh nói là tôi khen nó có một sự lựa chọn thật đúng đắn. Nói thật với anh, đặt tôi vào trường hợp nó. Tôi cũng làm như nó. Đoạn cuối câu chuyện này, chính v́ thế đến hôm nay tôi mới tiết lộ. Tin hay không, tùy theo bạn đọc. Nguyễn Đ́nh Liên Salt Lake City, Utah |
KHAI QUẬT MỘ XƯA Một bà nọ được luân chuyển vào làm Quyền chủ tịch UBND của huyện X thay cho người cũ thuyên chuyển đi nhiệm sở khác. Do khá xa nhà, bà này có khi do công việc nên buộc phải ở nhà công vụ. Vào một buổi tối, bà tự nhiên xé áo xé quần chạy trần truồng về nhà cách xa cả chục cây số (thời đó xe hai bánh chưa phổ biến nhiều như bây giờ). Về đến nhà th́ bà này tự nhiên trở lại người b́nh thường, cũng không hiểu chuyện ǵ đă xảy ra với ḿnh và ḿnh đă làm những ǵ lại có mặt ở nhà. Gia đ́nh mặc quần áo cho bà và dấu chuyện bà loă thể. Rồi hôm sau, gia đ́nh chở bà đến chỗ làm việc như không có ǵ xảy ra. Tháng tiếp theo, bà lại nổi cơn điên xé quần xé áo chạy bộ quăng đường cũ về nhà. Về đến nhà th́ bà lại trở nên b́nh thường, gia đ́nh thay quần áo khác cho rồi bà tiếp tục về nhiệm sở công tác. Đến lần thứ ba th́ gia đ́nh phát hoảng, lúc đầu nghĩ do bà căng thẳng trong công việc mà phát bệnh. Gia đ́nh phải báo cáo với tổ chức đảng cho bà xin nghỉ dài ngày chữa bệnh một thời gian nhưng dấu chuyện loă thể. Tổ chức không đồng ư chuyện nghỉ dài ngày, vận động bà vào đảm nhiệm công việc. Bà tiếp tục công việc cũ. Vào một đêm tối trời, bà lại trần truồng chạy về nhà như hai lần trước. Lần này gia đ́nh buộc phải tŕnh bày hết các chuyện đă xẩy ra cho tổ chức biết. Nghe rồi th́ thủ trưởng đồng ư cho bà nghỉ dài ngày và chữa bệnh bắt buộc. Họ cho chuyện bà loă thể liên quan đến uy tín của tổ chức. Nhưng khi thăm khám từ y tế tỉnh và cả ở Hà Nội, không bác sĩ nào t́m được căn bệnh của bà v́ bà vẫn b́nh thường như mọi ngày. Chính bản thân bà cũng không hiểu chuyện ǵ đă xảy ra. Một thân nhân của bà nghĩ bà bị ma nhập và âm thầm t́m đến một ông thầy bùa khá nổi danh trong tỉnh hỏi chuyện. Ông thầy bùa này từng bị chính quyền bắt bỏ tù một vài lần v́ họ gán tội truyền bá mê tín dị đoan. Ông thầy bảo người nhà vào khu công vụ bốc một cục đất về cho ông xem. Sau khi xem và ngửi cục đất, ông thầy bảo có chuyện liên can đến một ngôi mộ xưa. Người thân này về báo gia đ́nh bà biết nhưng cả nhà phản đối, không tin. Một người trong họ vai lớn đến nhà bà, thuyết phục nên đưa đi gặp ông thầy bùa xem sao. Khi gặp mặt, ông thầy bùa hỏi bà đến tháng kinh nguyệt, đă để cái bô đựng băng vệ sinh ở chỗ… phải không ? Bà công nhận đúng như vậy. Ông thầy bùa bảo có ngôi mộ xưa của một ḍng họ lớn, do thời chiến tranh bị mất dấu vết và căn nhà công vụ đă xây đè lên ngôi mộ đó. Người chết nằm dưới mộ không muốn làm phiền ai đang sống trong căn nhà công vụ nhưng do hàng tháng, bà đă để cái bô đồ phế thải đó đúng ngay trên phần đất ở đầu mộ ông làm ông nổi giận khiến cho bà phải tự loă thể như vậy. https://cdn.baogiaothong.vn/files/ng...hcm-3-0657.jpg Nghe thầy bùa phán như vậy, gia đ́nh bà liên hệ với các cán bộ địa phương để t́m hiểu về vị trí xây cất nhà công vụ th́ biết căn nhà công vụ được xây trên miếng đất g̣ bỏ hoang từ lâu. Khi đó, thợ nề đào đất làm móng nhà không thấy có ǵ lạ hết. Về kể cho ông thầy bùa nghe, ông mới nói gia đ́nh hỏi xem có phải khu nhà UBND huyện là khu trước đây là đồng ruộng, chỉ có một miếng đất g̣ nổi lên không ? Lạ cái chuyện miếng đất g̣ nổi đó lại đúng, nó có thật. ” Đây là ngôi mộ tổ của một ḍng họ lớn, hiện nay con cháu đang đi t́m ! Với phận sự một người biết giao tiếp với cơi âm, tôi cam đoan đem tính mạng ra cam kết với chính quyền, mong chính quyền cho phép được di dời ngôi mộ tổ này. Ngôi mộ c̣n nguyên quan nguyên quách “. Thầy bùa nói vậy với gia đ́nh bà và họ đề nghị chính quyền địa phương cho khai quật. Nhưng không phải dễ khai quật ngay. Chính quyền sau khi ḍ hỏi từ các cụ già lớn tuổi trong vùng th́ những người này kể đă nghe nói về môt ngôi mộ lớn của một ông Quận Công thời xưa. Nghe vậy, chính quyền đồng ư cho khai quật trong âm thầm Ngày khai quật, khi phá cái nền cửa hậu ở khu vệ sinh, thợ h́ hục đào sâu đến ba mét th́ gặp một khối đá ong bự tổ chảng, đám cán bộ giám sát việc khai quật tính cho lấp lại hết và xử tội thầy bùa. May là có một ông cụ đứng xem mới góp ư bảo những gia đ́nh thế gia tiếng tăm ngày xưa khi định chôn cất họ phải t́m đất theo phong thuỷ (thường th́ rất xa chỗ dân cư sinh sống) rồi c̣n phải đề pḥng vụ đào trộm mộ sau này nên đă phải xây thêm các bức tường (thành quách) để bảo vệ huyệt mộ (quan tài). Vật liệu để làm các quách này rất kiên cố làm từ hỗn hợp vôi, cát, mật đường… bao bọc chung quanh huyệt mộ. Đă vậy, phần đất ở trên huyệt mộ c̣n có các tảng đá ong lớn và trên các tảng đá ong này là các tiểu sành đựng hài cốt cải táng của người hầu cận trong gia đ́nh. Việc này nhằm cản trở các kẻ trộm mộ khi đào đến đây thấy các tiểu sành rồi lớp đá ong sẽ nghĩ họ đă đụng đến đáy huyệt mộ hoặc nghĩ đào nhầm mộ giả. Nhờ phương pháp pḥng chống đào mộ này, rất nhiều ngôi mộ không bị xâm phạm. Đám cán bộ giám sát hội ư, đồng ư cho khai quật tiếp. Khai quật tiếp đă phải phá hết luôn căn nhà công vụ. Cuối cùng mấy người thợ cũng chạm tới quan tài ở độ sâu 6 m. Rồi có lệnh cho mở quan tài đó ra. Xác một người bên trong c̣n nguyên nhưng chỉ vài giờ đồng hồ sau từ từ ră ra. Ngay lúc đó th́ có hai con rắn hổ mang chúa ở dưới hố xuất hiện (không ai biết rơ hai con rắn này từ đâu ḅ ra) làm mấy người thợ bỏ chạy hết cả không chịu tiếp tục làm việc nữa v́ tự dưng họ bị nhức đầu, hoa mắt và tay chân tê cứng. Đám cán bộ giám sát phải gọi thầy bùa đến giải quyết. Ông ta thắp nhang cầu khẩn xin người quá cố cho họ làm xong việc khai quật. Mấy người thợ khi đó mới hết cảm giác chóng mặt, hoa mắt, tay chân co dăn b́nh thường và việc khai quật kết thúc nhanh chóng. https://nhavanphamthangvu.files.word...xua-o-duoc.jpg Tuy âm thầm khai quật nhưng chuyện này đă đến tai cấp chính quyền cao hơn và họ đă cho bắt thầy bùa điều tra. Ông bảo từ trước đó đă chiêm bao thấy có một ngôi mộ xưa ở khu vực nhà công vụ và một cụ già muốn di dời (căn nhà công vụ) đi nơi khác. Rồi kế đó sau khi gặp người nhà của bà loă thể này th́ thầy bùa lại gặp một người đàn ông khác nhờ thầy đi t́m phần mộ của tổ tiên đă thất lạc trong vùng. Người đàn ông này là hậu duệ của người nằm dưới huyệt mộ. Ông đó cũng kể trong gia đ́nh có người đă nằm mơ thấy cụ tổ về bảo phải chuyển ngay hài cốt ở vị trí… đó. Kết hợp hai chuyện này cộng với lời kể của các cụ già lớn tuổi trong vùng th́ thầy bùa mới phỏng đoán được vị trí ngôi mộ xưa và tất cả câu chuyện là như vậy. Hỏi về cục đất th́ thầy bùa chối, nói không có việc đó. Bà cán bộ sau vụ khai quật mộ xưa này đă không c̣n loă thể nữa nhưng chính quyền địa phương để tránh các đồn thổi tâm linh, đă chuyển bà làm một công việc ở hội phụ nữ trong địa phương khác của tỉnh. C̣n thầy bùa sau ít ngày bị giam giữ, họ trả tự do nhưng cảnh cáo và buộc ông không được hành nghề kiểu mê tín-dị đoan đó nữa. :animated-laughing-i:animated-laughing-i:animated-laughing-i |
Quote:
Hello huynh đài trungthu và ngũ quỷ xóm chùa :hafppy: H́…h́…hôm qua happy birthday to me vô đây đọc lại chuyện “Ma ăn vú sữa” do trungthu sáng tác viết ra nhưng chưa kết thúc :(làm nhớ lại năm 2013 tbbt nghe đọc truyện online rồi chờ đợi theo dơi ṃn mơi hơn hai năm sau mới hết truyện :eek: xong download về hết 125 tập truyện mp3 (mỗi tập truyện khoảng 30 đến 50 phút đọc). Cốt truyện “cực” hay :hafppy:là bức tranh tổng thể của một số người dân miền (đồng) quê trước 75 rồi vượt biên đến cuộc sống hiện tại… Chuyện dài (vui) ly kỳ như vơ hiệp kỳ t́nh Trung Hoa mà nhân vật chính có số đào hoa “kỳ t́nh” chẳng khác truyện chưởng và vài mối t́nh éo le ngang trái hơn tiểu thuyết Quỳnh Dao đầy bất ngờ lư thú :) Tác giả viết truyện cùng đọc với 2 giọng đọc nữ khác (sau thêm một giọng đọc nữ nữa) thêm phần nhạc đệm…cuốn hút người nghe.:)Tác giả sau nầy lập riêng trang audio youtube rồi một ḿnh tác giả đọc truyện nầy để kiếm nhiều views mà nhận tiền quảng cáo…cắt bỏ thêm bớt vài đoạn hay thay đổi chút đỉnh không c̣n nhạc đệm hay mấy tiếng back ground…tóm gọn lại thành 85 tập. (phần đọc tập 1 nầy bị cắt xén không có ở trang audio riêng của tác giả) Khi nghe quen tai với lối đọc truyện rồi th́ tbbt vẫn thích thú mấy giọng nữ nầy :hafppy: càng về sau càng nghe dễ thương khi diễn đọc lúc trai gái hay t́nh nhân đối đáp với nhau rất bùi tai ngọt ngào như mía lùi:animated-laughing-i Mỗi người có mỗi gu đọc sách đọc truyện (nghe truyện nghe nhạc) khác nhau nên gởi tạm 2 links nầy vậy. tbbt sẽ chia sẻ trọn vẹn với người cùng chung sở thích với tbbt. Thân mến 001 http://www.mediafire.com/download/3o8nekybxtyheph 002 http://www.mediafire.com/download/e7oacg73j27qzav .................................................. ................................ 003 http://www.mediafire.com/download/sc44yacun9ntts4 004 http://www.mediafire.com/download/lt715q74cj7brp2 h́...h́...:inlovehj8::love1rv1::happydm3: 005 http://www.mediafire.com/download/24z3ekzhl58nd10 006 http://www.mediafire.com/download/5bb8k63h2lza7pa .................................................. .................................... 007 http://www.mediafire.com/download/uf5scgwvrz8ibcp 008 http://www.mediafire.com/download/c24vi12swdjt53d 009 http://www.mediafire.com/download/kq4191l4k8cozfg 010 http://www.mediafire.com/download/mtuifpdf25jglo3 011 http://www.mediafire.com/download/2tu30v7lvlthuet :hafppy: 012 http://www.mediafire.com/download/h559fzile7fi2eo 013 http://www.mediafire.com/download/he4myrr922mbzy0 014 http://www.mediafire.com/download/k3cffg8y17dbbfr |
All times are GMT. The time now is 06:01. |
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2006 - 2024
User Alert System provided by
Advanced User Tagging (Pro) -
vBulletin Mods & Addons Copyright © 2024 DragonByte Technologies Ltd.