VietBF

VietBF (https://www.vietbf.com/forum/index.php)
-   School | Kiến thức 2006-2019 (https://www.vietbf.com/forum/forumdisplay.php?f=273)
-   -   Sưu tầm (https://www.vietbf.com/forum/showthread.php?t=1298109)

florida80 12-10-2019 21:46

3. Chất xơ với ung thư ruột già:


Ung thư ruột già hiện giờ đứng hạng thứ nh́ trong các loại ung thư ở Mỹ và gây tử vong cho nhiều chục ngàn người mỗi năm. Dinh dưỡng đă được nhắc nhở đến như một cách để pḥng ngừa bệnh này.






Viện Ung thư Quốc gia Hoa Kỳ và nhiều tổ chức y tế công tư khác chủ trương và khuyến khích bằng cách giảm tiêu thụ chất béo và tăng thực phẩm có chất xơ. Các khuyến cáo này được kết quả của nhiều nghiên cứu khoa học hỗ trợ.


Có hàng chục cuộc khảo sát đă chứng minh chất xơ có khả năng pḥng ngừa bệnh ung thư ruột già. Một cuộc nghiên cứu ở bệnh viện Nữu Ước năm 1989 cho thấy là chất xơ ngăn chận sự xuất hiện của các mụn thịt thừa (polyp) ở ruột già và hậu môn. Những mụn này có khuynh hướng phát triển thành bướu ung thư.


Viện Ung thư Quốc Gia Hoa Kỳ, Hội Ung Thư Hoa Kỳ khuyên nên dùng từ 25- 30 gr chất xơ mỗi ngày.






4. Chất xơ với bệnh tim mạch:


Bác sĩ James Anderson của Đại Học Y khoa Kentucky, Hoa Kỳ đă dành nhiều chục năm nghiên cứu công dụng chất xơ với bệnh tim mạch và tiểu đường. Theo ông ta, chất xơ nhất là từ lúa mạch, giảm cholesterol bằng cách làm gan bớt chế tạo mỡ béo LDL và tăng HDL.


Một nghiên cứu khác cho người t́nh nguyện ăn nhiều bơ th́ cholesterol lên rất cao, nhưng khi thêm chất xơ vào khẩu phần th́ cholesterol giảm xuống tới 20%. Cholesterol cao trong máu đă được coi như nguyên nhân gây một số bệnh tim mạch và là đề tài của nhiều nghiên cứu khoa học cũng như câu chuyện để nói khi mọi người gặp gỡ.






5. Chất xơ với bệnh tiểu đường:


Tiểu đường là một nhóm bệnh trong đó đường glucose ở máu lên cao. Bệnh này do hoặc thiếu Insulin hoặc giảm tác dụng của Insulin trong cơ thể. Bệnh rất phổ biến và đưa đến nhiều điều không tốt cho sức khỏe, khả năng làm việc, phẩm chất đời sống con người. Nó cũng ảnh hưởng tới nền kinh tế quốc gia v́ số bệnh ngày càng gia tăng, người bệnh hoạn nhiều, rất tốn kém cho sự chăm sóc lâu dài.


Theo kết quả các nghiên cứu của các bác sĩ James W. Anderson, thực phẩm có chất xơ có nhiều khả năng b́nh thường hóa đường trong máu, giảm đường sau bữa ăn, tăng công hiệu của Insulin. Theo ông ta, loại chất xơ ḥa tan trong nước rất công hiệu v́ nó tạo ra một lớp keo (gel) lỏng ngăn không cho đường hấp thụ vào ruột và có thể làm giảm đường trong máu tới 30%.


Người mắc bệnh tiểu đường cũng hay bị chứng vữa xơ động mạch v́ triglyceride lên cao. Bác sĩ Anderson cho hay chất xơ có thể làm giảm loại mỡ này và mỡ xấu LDL và làm tăng mỡ lành HDL.






6. Chất xơ với bệnh mập ph́:


Người bị ph́ mập thường v́ ăn nhiều, nhất là chất mỡ, mà lại không sử dụng, nên năng lượng dư thừa tích tụ trong cơ thể. Tiết chế ăn uống là điều cần thiết để giảm kư.


Phần nhiều thực phẩm giàu chất xơ đều nghèo chất béo, không có chất dinh dưỡng cho nên là món ăn lư tưởng cho những người muốn xuống cân.


Ngoài ra, thực phẩm giàu chất xơ cần thời gian lâu hơn để ăn nhai, không được tiêu hóa và hấp thụ ở bao tử, thường làm người ta no mau và no lâu, do đó giảm nhu cầu ăn nhiều, một điều kiện để khỏi mập ph́.


Chất xơ thiên nhiên có công hiệu hơn viên chất xơ.






7. Chất xơ với bệnh ung thư vú:


Một nghiên cứu mới đây của Hội Sức Khỏe Mỹ Quốc (American Health Foundation) ở thành phố Nữu Ước cho thấy là cám lúa ḿ (wheat bran) rất giàu chất xơ không ḥa tan trong nước, có khả năng giảm thiểu lượng estrogen trong máu. Từ đó người ta suy đoán rằng chất xơ trong cám lúa ḿ có thể giảm thiểu nguy cơ mắc bệnh ung thư vú. Các khảo sát về vấn đề này đang c̣n tiếp diễn.


Coi như vậy th́ bà thấy chất xơ rất tốt cho cơ thể.


Riêng trường hợp của bà th́ chúng tôi đề nghị là bà vẫn phải tiếp tục dùng thuốc hạ chất béo do bác sĩ cho toa, đồng thời cũng giảm tiêu thụ chất béo từ động vật và năng vận động cơ thể. Làm được như vậy th́ cholesterol sẽ giảm và bà có thể tránh được một số bệnh. Bà nên dùng các loại thực phẩm có nhiều chất xơ mà tôi đă nêu ra ở đầu bài viết.


Kính chúc bà và gia đ́nh được mọi sự b́nh an.





BS Nguyễn Ư Đức

florida80 12-10-2019 21:53

Ông nhà bếp chen vô một chuyện khác. Ông kể năm rồi, ông phải mổ van tim. Bà vợ ngồi kế bên than: “Ông ơi, ông chết tôi chết theo”


Ông hoảng hồn: “Thôi bà ơi, để tôi đi một ḿnh cho thanh thản, khỏi phải đi chung, khỏi phải căi với bà.”







Nếu quí bạn nào thật sự muốn sống hạnh phúc, chết b́nh an th́ hăy đọc mấy Sáu Điều Răn dưới đây của Hội Những Người Sợ Vợ (đọc được trên báo, xin phép và cám ơn tác giả):


1. Kính vợ đắc thọ. Sợ vợ sống lâu. Nể vợ bớt ưu sầu. Để vợ lên đầu là truờng sinh bất tử.


2. Đánh vợ nhừ tử, là đại nghịch bất đạo. Vợ hỏi mà nói xạo là trời đất bất dung


3. Chê vợ lung tung là ngậm máu phun người. Gặp vợ mà không cười, là có mắt mà không tṛng


4. Để vợ phiền ḷng, là tru di tam tộc. Vợ sai mà hằn học là trời đánh thánh đâm.


5. Vợ gọi mà ngậm câm, là ḷng lang dạ sói. Để vợ nhịn đói là tội nhân thiên cổ.


6. Để vợ chịu khổ là bất tài vô dụng. Trốn vợ đi ăn vụng là ngũ mă phân thây…


C̣n ông nào không muốn sống kiểu này, th́ kiếp sau xin đầu thai làm đàn ông Á Châu, để đánh vợ cho da

florida80 12-10-2019 22:04

Bốn Mươi Năm Kể Từ Đó - Thu Tâm










Kỷ niệm 40 năm Việt Nam miền Nam rơi vào tay cs. TT xin mời quư Thầy Cô và quư anh chị, bạn cùng TT hồi tưởng lại một đoạn đời gian truân và


đau thương khó quên.

Thu Tâm.





Đă bước qua năm thứ bốn mươi sau khi cuộc chiến xâm lấn tương tàn trên quê hương kết thúc, sao tôi vẫn ngậm ngùi khi thời gian trôi dần đến ngày kỷ niệm đau buồn ấy ! Bốn mươi năm và c̣n bao lâu nữa để xóa nḥa ? Bốn mươi năm hận tủi cho người Việt Tự Do tha phương và cũng bằng ấy năm đau khổ cho người c̣n mang trong ḷng chút t́nh yêu thương đất nước. Cứ đến thời gian này là chuyện năm xưa, h́nh ảnh bi thương cũ cứ như cơn ác mộng lại sống lại, tưởng chừng chuyện mới vừa xảy ra hôm qua đây thôi!




ÁC MỘNG KINH HOÀNG

Thứ Sáu 14 Tháng Ba –1975, hai Samsonite quần áo đă sẵn sàng cho cả gia đ́nh . Chúng tôi đang chờ chuyến máy bay khởi hành ra Nha Trang để thăm bà Cô đang hấp hối. Đêm ấy anh ở lại trực trong Quân Đoàn, tôi nằm đọc sách đến gần mười hai giờ khuya mới tắt đèn, đang mơ màng thiếp đi th́ bật choàng tỉnh hoảng hồn bởi tiếng đập cửa dồn dập cùng tiếng chồng tôi gọi lớn bên ngoài . Tôi run bắn người không biết chuyện ǵ xảy ra, nhưng cửa vừa mở anh th́ đă mang theo cả cơn gió lạnh thổi bay vào nhà vừa đi vừa lên tiếng hối thúc:

- Thành phố mất rồi, phải di tản ngay. Bạn anh đă lo được máy bay, em chuẩn bị quần áo và sắp xếp đồ đạc cần thiết cho hai mẹ con, lấy thêm mấy hộp sữa bỏ vào va- li, mặc thêm áo lạnh vào. nhanh lên kẻo không kịp!? Để anh lo việc khác !...




Nh́n theo chồng đang nhanh tay gỡ h́nh ảnh trên bàn thờ gói lại bỏ vào vali, tôi lùng bùng cả hai tai đứng chết lặng. Tôi hiểu anh, vốn dĩ là người con rất có hiếu nên nếu không phải là việc hệ trọng th́ không bao giờ anh dẹp bỏ bàn thờ Cha Mẹ như thế. Sự bất ngờ làm ḷng bấn loạn cả lên, tôi cuống cuồng quên đầu quên đuôi không biết đang làm ǵ… chùm ch́a khóa vừa mới cầm đây lại lạc mất nơi nào t́m không ra, mở cánh tủ ra lại đóng vào v́ không biết mang ǵ đi theo mà bỏ vật ǵ lại ! Tôi tiếc ngẩn ngơ bộ khuôn bánh đủ loại vừa mới sắm định sẽ làm thử đăi bạn cuối tuần, chiếc tủ đầy sách quư hai vợ chồng đă dành dụm chọn lọc bao công lao trong mấy năm trời , đă khiến bạn bè từng trầm trồ và mượn đọc nhiều lần … Tôi quyến luyến biết bao nhiêu căn nhà với vườn cây nhỏ đầy trái trĩu cành đang mùa chín, và dưới cây bơ tươi tốt xanh um kia đă chôn chiếc nhau của đứa con trai đầu ḷng …Tất cả phải bỏ lại vĩnh viễn sao !

Thấy tôi ngơ ngác như người mất hồn, anh lại hối :

- Nhanh lên bế con ra xe đi em, để anh xách vali đồ đạc cho.




Ôm đứa con mới hai tuổi đang khóc v́ c̣n ngái ngủ, tôi mở cửa trước ra và giật ḿnh khi thấy đèn pha của mấy chiếc xe jeep đang chiếu sáng cả một góc sân. Cư xá chúng tôi ở chỉ có chín căn, mọi người đang hấp tốc hối hả chất cả gia đ́nh cùng đồ đạc cần thiết lên xe, tiếng dục dă gọi nhau í ới càng khiến tôi luống cuống thêm. Bước lên xe, gặp Mẹ, em gái và cháu ngồi đầy band ghế sau, tôi thật bất ngờ và cảm động. Dù biết xưa nay chồng tôi luôn là một người rất chu đáo và có t́nh nghĩa, nhưng lần này tôi lại vô cùng cám ơn anh khi đă làm được chuyện mà ngay cả tôi là con ruột cũng không hề nghĩ ra trong hoàn cảnh bối rối . Th́ ra trước khi chạy về nhà , chồng tôi đă đến đón Mẹ tôi, cô em gái cùng đứa con nhỏ một tuổi. Trên xe bây giờ đầy đủ tám người kể cả cô bé con nuôi mười ba tuổi của vợ chồng tôi. Chúng tôi cùng ba gia đ́nh bạn của anh nữa chất lên bốn chiếc xe jeep khởi hành đi về hướng phi trường .

florida80 12-10-2019 22:08

Trời Pleiku nửa đêm vào tháng Ba c̣n lạnh, sương giá núi rừng len vào tận xương tủy khiến tôi ôm sát thêm đứa con nhỏ . Nh́n Mẹ tôi, mái tóc xơ xác bạc trắng với đôi mắt thất thần làm tôi thấy quặn ḷng v́ thương Mẹ . Cũng chiến tranh đă cướp Bố tôi đi, bỏ lại đàn con thơ bảy đứa khiến Mẹ tôi từ một thiếu phụ xinh đẹp biến thành bà già trong có vài năm. Mẹ một ḿnh bươn chải vất vả , bỏ ngoài mọi sự cám dỗ để nuôi con ăn học khôn lớn. Mẹ lại âm thầm chịu đựng sự cô đơn khi các con chắp cánh bay đi hết, căn nhà lớn và ngôi vườn tuổi thơ đầy các loại cây ăn trái của chúng tôi đă vắng ngắt tiếng chơi đùa, căi cọ của anh em chúng tôi từ bao giờ ! Mẹ vào ra quạnh quẽ âm thầm, dù vợ chồng tôi cố gắng mỗi tuần đều bế con về thăm, thấy Mẹ cười vui và đùa với cháu ngoại tôi cũng vui theo. Nhưng nh́n ánh mắt mẹ thăm thẳm khi đến giờ từ giă khiến ḷng tôi măi ray rứt …

- Ầm !

Tiếng nổ lớn cùng nháng lửa chói ḷa xóa tan màn đêm đen trước mắt . Tim tôi đập mạnh muốn rớt ra ngoài. Mọi người nhao nhao không dấu được vẻ kinh hoàng trên nét mặt.

- Pháo kích rồi !




Chồng tôi vừa la to vừa đạp thắng gấp làm mọi người ngả nghiêng, mấy đứa nhỏ khóc thét lên v́ bị giật ḿnh sợ hăi. Không biết có phải may mắn hay Phật Trời phù hộ, trái đạn pháo kích rơi ngay sau lưng chỉ cách chiếc xe cuối cùng khoảng hơn mười mét nhưng chệch vào phía bụi cây to bên đường. Đám đất bị xới lên , cây cối bị chặt ngang vung văi chung quanh ! Không hiểu sao, gần thế mà miểng đạn lại né tránh chúng tôi! Tuy vậy cũng đủ để khiến đám đàn bà và trẻ con run cầm cập. Hú vía, may mắn không ai bị ǵ cả! Chỉ mất mươi phút khựng lại xem xét rồi đoàn xe lại nối nhau chạy tiếp trên con đường trải nhựa đầy ổ gà nhấp nhô. Một thời gian căng thẳng không biết bao lâu nữa trôi qua, bọn trẻ con bắt đầu nằm thiêm thiếp ngủ. Chúng tôi ngồi im nhưng trong ḷng bồn chồn, thấp thỏm, Mẹ và tôi nhắm mắt lâm râm lời cầu nguyện .




Đêm Cao Nguyên đầu tháng Hai Âm lịch bầu trời tối đen như mực, chỉ có những ánh sao đêm mờ nhạt trên cao tít thỉnh thoảng nhấp nháy như trêu chọc chúng tôi. Đêm đen luôn đồng lơa với hiểm nguy, mọi điều bất trắc đang ŕnh rập chung quanh sẵn sàng bủa vây nhóm người nhỏ bé yếu đuối. Ánh đèn pha của xe sáng quắc xé màn đêm , nhưng lại làm tăng thêm nỗi lo sợ trong ḷng tôi lúc này. Tôi cố căng mắt nh́n vào chiếc kim của đồng hồ đeo tay, gần một giờ sáng, không biết bao giờ mới đến được chỗ máy bay đậu!. Con đường từ nhà ra phi trường chỉ độ mấy cây số mà sao đi lâu thế! Tôi muốn buột miệng nêu thắc mắc với chồng tôi, nhưng nh́n nét mặt căng thẳng nghiêm trang của anh tôi lại không dám cất lời.

- Ầm !




Mặt đất như bị rung chuyển, ngực tôi tức muốn nghẹn thở, lại thêm một màn mưa đất đá với cây cối phủ ngập trên mui vải của chiếc xe jeep. Chiếc xe thứ nhất vừa vượt qua một đoạn nên thoát nạn trong đường tơ kẽ tóc, nhưng chiếc xe thứ hai của đoàn th́ gần như dập nát hết, văng miểng tứ tung khiến chúng tôi một phen khiếp vía đến cứng người. Trái pháo lần này cày tung mặt đường thành một lỗ hổng lớn phía trước. Một sự thần kỳ may mắn đă cứu thoát cả gia đ́nh người bạn và ngay cả gia đ́nh tôi nữa. Trước lúc đó mấy phút, xe người bạn bị trục trặc máy phải dừng lại và tất cả bốn người trên đó đă bước xuống hết, chia nhau đi về phía xe của vợ chồng tôi chỉ cách mươi mét cùng chiếc xe hàng cuối cùng để ngồi chung . May mà chồng tôi chưa cho xe khởi động, ai nấy thẫn thờ xanh mặt, đám trẻ thức giấc mắt mở to không dám khóc .Nhưng tất cả người lớn chúng tôi, những người vừa thoát qua một cuộc sinh tử kề bên đă xúc động rơi nước mắt . Cảm tạ ơn Trên !




Trước đây sự hiểu biết c̣n mơ hồ khi nghe trong Radio hay đọc trong báo chí về sự tàn phá của chiến tranh, Nhưng bây giờ tôi mới cảm nhận được phần nào về sự khốc liệt của bom đạn đang ở bên cạnh ḿnh. Đúng là thực tế lúc nào cũng hơn hẳn sách vở v́ được tận mắt chứng kiến. Tôi đă cảm nhận được sự sợ hăi làm tê điếng cả thần kinh và thể xác. Trong nỗi xúc động, tôi thấy vô cùng cảm phục và yêu quư, kính trọng hơn những người lính Việt Nam Cộng Ḥa ngoài chiến trận. Họ đă can trường âm thầm hy sinh cả mạng sống để bảo vệ đất nước cùng sự yên b́nh cho người dân lành, ngày đêm chấp nhận đối diện với hiểm nguy, gian khổ… Tôi chợt ngộ ra, nằm giữa cái sống chết mới thấy cuộc đời thật vô thường! Không thể đi tiếp được v́ mặt đường đă hư hại khó mà vượt qua trong đêm tối như thế này! Hơn nữa người già ,trẻ con đă quá mệt mỏi và kinh hoàng v́ chưa đầy nửa tiếng đă có hai lần xuưt chết v́ bị pháo kích. Chúng tôi đành bỏ cuộc.

florida80 12-10-2019 22:08

Về tới nhà đă gần hai giờ sáng, tôi thiếp đi trong mệt mỏi, hơn nữa cái thai hành khiến tôi bủn rủn cả tay chân không đứng vững nổi. Khi tỉnh dậy th́ chồng tôi đă đi từ lúc nào. Tôi lo cho con ăn và thay quần áo vừa xong th́ anh về, báo cho tôi một tin mới qua cuộc họp khẩn cấp. Họ đă quyết định : Dời cả BộTư Lệnh Quân Đoàn II về Nha Trang, thành phố Pleiku sẽ bỏ ngỏ từ hôm nay !!!, Vali sắp vội vàng vài thứ từ hồi đêm c̣n đó, tôi ngẩn ngơ mở ra rồi đóng lại! Trong tâm trạng rối bời. tôi thẫn thờ vào ra trong căn nhà thân yêu để ngậm ngùi, cố ghi vào trí óc h́nh ảnh cuối cùng nơi vợ chồng tôi đă sống những ngày hạnh phúc ngắn ngủi. Ḷng thêm quặn thắt khi chồng tôi cho biết anh được lệnh phải ở lại với một vài Sĩ Quan khác v́ một nhiệm vụ đặc biệt: phá hủy toàn bộ tài liệu. Rồi sau đó tự lo liệu bản thân !? Trong khi các ông lớn và cấp trên đă lẳng lặng cùng bầu đoàn thê tử bay từ hôm qua ra Nha Trang hết rồi ! Tôi cố kềm ḍng nước mắt uất nghẹn v́ thương chồng !Có phải đây là kỷ luật bắt buộc phải chấp hành của đời quân ngũ, dù vô lư và bất công?

Nh́n anh lăng xăng tỏ vẻ b́nh thản, nhưng tôi biết trong ḷng anh cũng đang bấn loạn.




Chín giờ sáng Thứ Bảy 15 -3 – 75. Cuộc chia ly đầy bất trắc không hẹn được ngày gặp lại trong ngậm ngùi thinh lặng, anh im lặng lái xe đưa mẹ con tôi lên máy bay, nhưng lần này đi hướng khác. Sau đó tôi mới được biết v́ để tránh sự chú ư của đám đông nên nơi hẹn ở một băi cỏ nào đó chứ không ra phi trường. Chiếc vận tải Chinook như con cá voi to lớn kềnh càng nằm lẻ loi giữa nắng nhạt, các cánh quạt đang quay vù chờ đợi. Vào lọt trong khoang rồi tôi mới hoàn hồn ngó ra, nghe nhói trong ḷng khi không c̣n nh́n thấy chồng tôi cùng cảnh vật bên ngoài nữa. Ḷng máy bay rỗng tuếch, chỉ có bảy gia đ́nh bạn của anh và mấy mẹ con tôi, toàn đàn bà trẻ con với hành lư nhẹ tênh vài túi xách hay vali nhỏ đựng ít quần áo…Lời anh dặn ḍ vẫn văng vẳng bên tai , tôi gục đầu trên cánh tay để tự thấy ḿnh đầy nỗi thương cảm. Nước mắt cứ tuôn không ngừng, tôi thấy thương chồng và thương con quá. Đứa bé mới hai tuổi đầu dù không biết được chuyện ǵ đang xảy ra với mẹ , nhưng khi thấy tôi khóc nó lấy bàn tay bé xíu lau nước mắt cho tôi và ngọng nghịu dỗ :

- “Mẹ nín đi , ai làm mẹ khóc vậy , con mua kẹo cho mẹ ăn nha !?”

Tiếng của con dại càng khiến tôi nghẹn ngào, nước mắt càng chảy dài không ngưng được. Ôm con trong tay,tôi cảm nhận được hơi ấm truyền qua như một sức mạnh giúp tinh thần tôi vững lại.




Về đến Nha Trang, Bác tôi – đổi từ Nha Động Viên II Saigon ra mấy năm trước - ra đón trong vẻ mặt lo âu khi thấy có mấy mẹ con tôi . Có lẽ Bác sợ tôi buồn nên không nhắc đến tên chồng tôi. Thu xếp chỗ ở cho mọi người xong, Bác điện thoại liên lạc khắp nơi ḍ hỏi tin tức, nhưng cả tuần lễ vẫn không biết được ǵ hơn. Chồng tôi vẫn chưa thấy tăm hơi, c̣n mất! Hiện tại không c̣n chuyến máy bay nào từ Pleiku ra Nha Trang nữa, không biết làm xong nhiệm vụ anh xoay sở làm sao !Pleiku đă bỏ ngỏ, thành phố tràn ngập người hỗn loạn từ khắp nơi đổ về và trộm cướp hoành hành, anh có b́nh yên trong hỗn loạn ,có thoát ra được khỏi thành phố khi phương tiện di chuyển đă bị cắt hết ? Ruột tôi nóng như lửa, mỗi ngày thấp thỏm ngồi bên Bác chờ điện thoại!

florida80 12-10-2019 22:09

Tạ ơn Trên, anh về đến vào ngày thứ tám, lái xe qua bao nhiêu chặng đường nguy hiểm, và năm ngày sau người em rể của tôi cũng về tới. Nghe hai người kể lại chuyến đi hăi hùng cận kề thần chết, từ con sông Ba xác người bập bềnh che kín mặt nước, từ tỉnh lộ Bảy máu chảy thành sông...Tại đây, cả dân lẫn quân không biết đă bao nhiêu ngàn người bị Cộng Sản bắn xối xả khi đang trên đường chạy nạn, xác chết chất thành đống hai bên đường ! Của cải ,bao b́ ngổn ngang nằm phơi dưới nắng trước những thân xác không hồn… Có những đứa trẻ thơ một ḿnh gào khóc bên xác mẹ đầy ruồi nhặng bu đen ! Đứa khác th́ thân xác xơ giữa nắng bụi mù, máu lửa cố t́m chút sữa trên bầu vú xám ngoét khô đét của mẹ v́ cơn đói!. Đứa th́ lạc hết người thân đang gào la kêu gọi ! Đứa nằm chết với đôi mắt kinh hoàng mở to …. Đoạn đường lịch sử mang tên “ Đại Lộ Kinh Hoàng ”này, cộng thêm cái chết tức tưởi của gần chục ngàn người dân vô tội trong cái Tết Mậu Thân 1968 ở Huế đă đánh dấu thành tích khát máu đáng ghê tởm, sự dă man tàn bạo của con người Cộng sản Việt Nam.



MÁU VÀ NƯỚC MẮT

Nhưng chiến sự nào đă yên, tin dồn dập về Nha Trang thất thủ, Thành phố biển cũng bắt đầu hỗn loạn không kiểm soát nổi! Sau hai tuần lễ tạm dung, nỗi mừng v́ sự đoàn tụ chưa vơi, chúng tôi phải một lần nữa bỏ lại tất cả những ǵ mới sắm sửa cho cuộc sống để gạt nước mắt chia tay người ở người đi..Chồng tôi là quân nhân nhất là trong thời chiến, nhiệm vụ ràng buộc khiến anh không thể v́ gia đ́nh mà quên trách nhiệm! Đă biết bao người cùng chịu cảnh ly tan và vất vả hơn nhiều trong thời gian này khi chạy loạn bằng đường bộ, chúng tôi c̣n may mắn hơn được sắp xếp lên một chuyến bay . Tôi chợt nghĩ, nếu lúc đó phải chạy giặc bằng đường bộ, có lẽ ḿnh không c̣n có mặt trên dương thế để ngồi đây viết những hàng chữ này !




Và đây phi trường Nha Trang buổi sáng 29 - 3 -75 . Lần đầu tiên tôi thấy cảnh ghê rợn bày ra trước mắt mà đến măi mấy mươi năm sau khi nhớ lại c̣n rùng ḿnh. Trên đường vào cổng, người ta đông chưa từng thấy chen lấn xô đẩy hầu như đạp lên nhau để vượt qua, dẫm bừa lên trên những vũng máu rải rác đây đó của người vừa bị trúng đạn pháo kích. Tiếng kêu khóc gào la rên rỉ lẫn lộn tạo thành âm thanh khủng khiếp, người cứu thương không xuể, hơn nữa chính người có nhiệm vụ giờ này cũng phải lo cho gia đ́nh ḿnh , đâu c̣n đủ tâm trạng để làm việc xă hội! Sự sống c̣n đă khiến con người phải trở nên nhẫn tâm đối với đồng loại có phải là tự nhiên trong bản năng ?! Tiếng đạn pháo kích không ngưng và người bị trúng thương ngă thêm tới tấp với máu đổ lênh láng đến chóng mặt. Cảnh vật trước giờ phút này mới đau thương làm sao! Tôi hoa mắt, đúng run rẩy, với sức khỏe này làm thế nào ḿnh có thể vượt qua đám người kia chứ đừng nói lên được trên máy bay! Nh́n về chiếc vận tải bốn động cơ C-130 đồ sộ mà có người đă từng ví là “Hercules” ngập bóng người, cửa sau máy bay như cái miệng há to của con quái vật đang ngoạm ngấu nghiến đám người không nhận ra h́nh thù một ai. Chung quanh trên dưới đều bị bu kín như kiến, ai cũng cố gắng t́m cho ḿnh và cho người nhà một chỗ bám nên càng hỗn loạn hơn. Kẻ mạnh luôn thắng thế, phía cửa sau đuôi máy bay nhiều người bị xô đẩy rớt xuống mặt đường ngă chồng lên nhau, tiếng thét lẫn tiếng chửi rủa inh ỏi. Người phi công bạn hợp cùng chồng tôi đă dùng hết sức vẹt đám đông đang đeo cứng ở cửa trước mới đưa được toàn bộ gia đ́nh gồm Mẹ tôi, gia đ́nh cô em thêm hai mẹ con tôi, với cô con nuôi cả thảy bảy người lên an toàn. Ḷng khoang đă chật như nêm, khó khăn để len chân vào phía trong hơn nữa, nhưng gần cửa may mắn c̣n được đủ chỗ để đặt mấy chiếc va-li, mọi người mồ hôi mồ kê nhễ nhại đành nhường nhau ngồi tạm trên đó. Tôi mệt nhoài thở dốc, nh́n quanh thấy ḿnh lọt thỏm giữa lố nhố người kẻ đứng người ngồi. Ngồi chết cứng một chỗ rồi tôi mới thảng thốt sực nhớ chưa kịp nói lời từ biệt với chồng, ngay cả lời dặn ḍ cũng quên luôn! Tôi cố ngoái đầu nh́n ra cửa t́m, anh đă mất hút đâu đó giữa rừng người ?! Phút chia ly đầy bi kịch không thể ngờ có được trong đời, biết bao giờ gặp lại nữa đây? Đạn pháo th́ vô t́nh, mẹ con tôi đă thoát nhưng riêng anh và đồng đội đang c̣n nhiệm vụ đâu thể bỏ đi! Thương chồng, tôi lại bỗng dưng đầm đ́a nước mắt xót xa…




Tiếng động cơ ồn ào ḥa lẫn tiếng người la hét, máy bay quá sức tải nên khó khăn để cất cánh lên được. Trong khoang người người đứng ngồi ép chặt vào nhau như cá hộp xếp lớp, mồ hôi ướt dầm mặt mũi áo quần nồng nặc khó thở, lồng ngực tôi muốn nổ tung v́ bị ngộp, tôi cố ngóc đầu lên cao để lấy hơi …Máy bay rung chuyển, đám đông vẫn treo tọng teng ở cửa sau, cửa trước không chịu rời bỏ tay, người này bị gạt xuống th́ người khác lại bám lên. Cảnh tượng hỗn độn chen lấn không dứt và người ta vẫn cố dù biết không thể nào …nhưng cuối cùng chiếc C-130 cũng nặng nề rời khỏi mặt đất được , nhiều người bị bỏ lại, số người đeo bám sau đuôi bị hất mạnh xuống đường, mặc cho tiếng khóc la vang trời. Máy bay lên cao rơi thêm vài người nữa, chắc lại có số người bị thương nặng ! Kẻ đi người ở lại, lạc mất nhau rồi cha mẹ anh em ơi, biết làm sao để t́m gặp lại mai này!! Sức chứa so với trọng lượng đă vượt tầm cho phép quá xa, v́ an toàn nên dù không muốn cũng khó mà tránh được sự nhẫn tâm! Tôi xót xa khóc không lên tiếng , thương cho số người kém may mắn đang lăn lộn gào thét ở dưới mặt đất kia, nửa đang trên cùng chuyến bay với tôi. Ai đă gây ra cảnh chia ly tang tóc cho người dân của tôi đây? Những người dân miền Nam hiền lành chân chất yêu thanh b́nh , bây giờ đang chịu cảnh đọa đầy trần gian !

florida80 12-10-2019 22:09

Gió thổi lồng lộng qua khung cửa mở, bốn cánh quạt quay hết tốc độ và máy bay nặng nề lên cao dần bỏ lại thành phố Nha Trang một thời yên ả nên thơ. Một vùng đất kỷ niệm yêu dấu ngày nào, tất cả đang xa dần nhỏ dần rồi mất hút trong tầm mắt nhạt nḥa của tôi … Saigon vẫn náo nhiệt trong không khí thanh b́nh khi tôi về đến nơi, phố xá vẫn tấp nập trong ánh đèn sáng choang và thanh niên thiếu nữ tươi cười chở nhau bát phố dập d́u. Ḷng tôi rối như tơ. H́nh ảnh bất cứ người mặc quân phục nào cũng khiến tôi liên tưởng đến người chồng đang tṛng ṿng nguy hiểm. Trú tạm trong nhà anh trai ở đường Minh Mạng, nhưng mỗi ngày tôi bế con lên nhà Bác ở Trương Minh Giảng - nơi gia đ́nh anh chồng tôi cũng chạy từ Tuy Ḥa vào tá túc – để cùng hỏi thăm và chờ mong tin tức. Ngày qua ngày trong sự cồn cào lo sợ, trong căng thẳng nặng nề, tôi tưởng chừng thời gian như đứng lại, phần bị thai hành nên tôi không ăn uống ǵ được.Đứa con trai bé bỏng của tôi thật là đáng thương, không quấy phá nhưng v́ nhớ cha mấy ngày nên luôn gọi “Bố ơi!” Tiếng gọi vô t́nh như nhắc nhở của con dại tăng thêm bồn chồn và làm tôi mất ngủ thêm. Trời Saigon đầu tháng Tư oi bức lạ thường , mặc dù từng sống ở đây nhiều năm trước khi theo chồng về vùng Cao Nguyên, nhưng tôi vẫn cảm thấy không quen được với không khí ngột ngạt khó thở này. Cái thai đang lớn dần từng ngày và chân tay đứa bé mỗi lúc một hoạt động mạnh hơn khiến tôi khổ sở. Đêm đến đằng sau lưng tôi là đống chăn gối chất cao để dựa. Giấc ngủ đến thật khó khăn v́ đủ thứ lư do!




Chập choạng tối ngày 7 tháng Tư, cơm chiều đă xong và mọi người đang quân quần xem TV trong nhà. Một ḿnh tôi ra balcony ngồi cho mát. Tôi bàng hoàng nghẹn lời khi nhận rơ ra dáng đi cùng khuôn mặt quen thuộc đen sạm nắng gió của anh đang đến gần, tuy bộ quân phục vẫn ngay ngắn trên người nhưng toàn mồ hôi và bụi bậm. Tôi nấc lên từng hồi trong ṿng tay ôm của người chồng thân yêu. Anh không nói ǵ chỉ vỗ nhẹ trên lưng tôi như dỗ dành. Mới hơn một tuần lễ mà trông anh ốm hẳn đi, khuôn mặt hốc hác với hai hố măt sâu hoắm, Người nhà nghe tiếng đổ ra quây chung quanh hỏi thăm, lúc đó tôi mới hoàn hồn và lắng nghe anh nói. Câu trả lời vắn tắt nhưng tôi hiểu rơ chuyến đi của anh đă trải qua nhiều gian nan mới tới nơi được. Anh là người chuyên lo cho người khác c̣n bản thân th́ xem nhẹ , tôi đă nhiều lần khóc hết nước mắt v́ cái tính đó của anh. Mấy ngày sau anh mới nói riêng với tôi, t́nh h́nh trở nên lộn xộn không kiểm soát được khi cả thành phố Nha Trang rơi vào tay CS, anh đă cùng mấy người bạn t́m tàu chạy ra Phú Quốc, mọi người rủ nhau cùng thoát đi luôn ra hải phận Quốc Tế. Nhưng anh không muốn để lại gia đ́nh và vợ con nên một ḿnh tự t́m xe về Saigon .Tôi không biết nói sao, chỉ biết nh́n chồng rươm rướm lệ v́ cảm động.




Hai hôm nữa, sau khi anh đi tŕnh diện đơn vị về tôi nhận thấy ở anh nét buồn và lo âu dù anh không hé lộ. Hóa ra quyết định rời Nha Trang về Saigon đă khiến anh bị thêm một tội nặng khác, mà ông xếp lớn tên Vân của anh đă hăm dọa: Nếu mọi sự trở lại yên b́nh, chồng tôi và số anh em bị ở lại sau cùng sẽ bị cho vào tù v́ tội rời bỏ nhiệm sở khi chưa được phép?! Buồn cho đất nước mất, mà cũng buồn cho ông xếp này v́ đă không c̣n dịp để ông ta ra oai với cấp dưới ! Và càng đáng trân trọng các vị chỉ huy liêm khiết một đời sống chết với quê hương và đồng đội anh em đến giờ phút cuối. Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam, Chuẩn Tướng Lê Nguyên Vĩ, Chuẩn Tướng Lê văn Hưng, Chuẩn Tướng Trần văn Hai, Thiếu Tướng Phạm văn Phú. Năm vị Tướng kiêu hùng đáng kính nể lần lượt dung súng tự kết liễu cuộc đời. Ngoài ra c̣n có Đại Tá Đặng sĩ Vinh cùng toàn thể gia đ́nh bảy người đă tự vẫn chỉ sau hai tiếng khi lệnh buông súng được ban ra.. Đại tá Hồ Ngọc Cẩn anh dũng chiến đấu tới giờ phút sau cùng , không chịu đầu hàng và cuối cùng bị bắt và xử bắn . Những khẩu súng oanh liệt một thời trong tay những vị tướng tá tài ba, nay trong cơn bất biến lại quay ngược lại tự kết liễu cuộc đời của chủ nhân!. Có phải đây đúng là câu “Sinh nghề tử nghiệp” mà ông bà xưa đă nói.? Những vị tướng tá thà tự sát , không chịu rơi vào tay kẻ thù , hay cúi đầu khi thất trận… Đây mới là những anh hùng xứng đáng được nêu danh và sống măi trong ḷng người dân Việt.




Sáng 27 - 4, Bác tôi từ Nha Trang về đến Saigon , khi gặp chúng tôi liền nói :

- Ngày mốt 29-4 này c̣n chuyến bay. Hai vợ chồng cháu có cùng Bác đi qua Mỹ th́ chuẩn bị. Nếu hai cháu có đi th́ Bác mới đi …




Mấy anh em nh́n nhau ngầm hỏi ư kiến, anh suy nghĩ v́ không muốn rời xa Cha Mẹ già, anh em. Và cuối cùng là quyết định: Sống chết cùng nhau! Thế là toàn bộ đă ở lại . Điều này làm tôi ân hận măi khi cả Bác tôi cùng toàn thể anh em trong gia đ́nh người ra Bắc vào tù khổ sai cộng sản từ tám năm đến mười ba năm, người trong Nam bị giam cầm khổ nhục từ ba đến chín năm …Cộng sản có các danh từ lừa đảo, mị dân là “tập trung cải tạo”. Tất cả chiến sĩ VNCH, kể cả nhân viên hành chánh được gọi là “Ngụy quân, ngụy quyền” đều vào tù để trả “nợ máu với nhân dân” !?




Những ngày cuối tháng Tư Saigon lộn xộn hẳn, mọi người hối hả xôn xao… Đài Phát Thanh báo tin giữ mỗi giờ cho biết các tỉnh miền Trung lần lượt rơi vào tay CS Bắc Việt. Dân chạy loạn từ khắp nơi về mang theo đủ mọi tin mới làm kinh hoàng thêm. Người dân Saigon đă nghe được âm thanh tiếng đạn pháo thật gần. Chồng tôi cùng bạn đồng ngũ mỗi ngày đều ra ngoài nghe ngóng tin tức, t́nh h́nh mỗi ngày một xấu thêm. Người ta chỉ lo chạy lấy người nên bây giờ xe hơi, xe máy vô chủ vất ngổn ngang đầy đường không ai thèm để ư. Nhà bỏ hoang vô chủ khắp nơi…Ṭa Đại Sứ hàng hàng lớp lớp người chờ đợi ngoài cổng, ai cũng đành bỏ hết của cải nhà cửa tranh nhau t́m cách nhanh chóng để rời khỏi quê hương ḿnh. Tại sao Cộng Sản đi đến đâu là người dân phải bỏ chạy đến đó? Năm 1954 cả triệu người đă chạy từ Bắc vào Nam, bây giờ cả miền Nam cũng không c̣n được yên ổn nữa rồi, c̣n nơi nào để dung thân ? Thương cho người dân Việt ngàn đời vất vả, nạn cộng sản càng làm cho người Việt thêm khốn cùng !

florida80 12-10-2019 22:10

BA MƯƠI THÁNG TƯ,


Tiếng Trung Tướng –Tổng Thống một ngày - Dương văn Minh mồn một trên đài phát thanh kêu gọi toàn chiến sĩ buông súng khiến chúng tôi bàng hoàng. Thế là hết ! Không ai ngờ trước được miền Nam Việt Nam sẽ mất hoàn toàn vào tay cộng sản một cách vô lư đến thế. Sự hy sinh của biết bao chiến sĩ Việt Nam Cộng Ḥa và đồng minh suốt nhiều năm đă trở thành vô nghĩa sao! Mấy anh em ngồi nh́n nhau buồn rũ rượi, không khí trong căn nhà nhỏ vốn đă trầm lắng lại càng ảm đạm hơn. Dù trong chiếc Radio tiếng đàn tiếng hát của Trịnh công Sơn đang rộn ră bài ca chiến thắng, nhưng tai tôi như ù đi chẳng c̣n nghe thấy ǵ …




Ba mươi tháng Tư, ngày chấm dứt chiến tranh đất nước, cũng là ngày khởi đầu của nỗi đoạn trường cho người dân miền Nam Việt Nam .Thời gian đáng ghi nhớ đó đứng lại cũng như tờ lịch lịch sử 30 – 4 - 75 đă vĩnh viễn nằm sâu trong tâm khảm mọi người. Với tôi, đó tựa như cơn hồng thủy máu và nước mắt đă bất ngờ ập xuống cuốn phăng đi tất cả những ǵ đẹp nhất, đáng quư nhất, chỉ để lại toàn đổ nát tan thương không thể cứu văn kể cả t́nh người lẫn đạo đức con người! Cơn lũ bạo tàn đă và vẫn hoành hành ngày một nặng hơn suốt bốn mươi năm qua khiến quê hương tôi càng thêm tả tơi rách nát, lem luốc. Mỗi lần nghĩ đến, sao nghe nặng trong tim một nỗi đau, nỗi nhớ…nhưng lại ngần ngại bước chân quay về ! Mỗi năm, có một ngày Ba mươi Tháng Tư đứng nghiêm trang dưới lá Quốc Kỳ Vàng bay phấp phới trong nắng mai ,để ngậm ngùi tưởng nhớ một thời dĩ văng vừa hùng tráng vừa đau thương, để có đôi phút nghẹn ngào mặc niệm cho những người đă tử chiến v́ Tổ Quốc, Và cũng để mặc niệm cho những người đă v́ hai chữ Tự Do mà bỏ ḿnh trên khắp nẻo đường , sông biển. Ôi! Một vết thương sâu không bao giờ lành miệng, một vết thương âm ỉ rướm máu gây nhức nhối một đời… Việt Nam ngày nay vẫn c̣n, trong băng hoại và ngày một nhỏ dần ,nhưng trong tôi quê hương thân yêu từ dạo đó đă là một nơi chốn xa lạ, lạc loài …

Thu Tâm

florida80 12-12-2019 23:11

Tu Tại Gia










Có ba người cùng tôn giáo, một là nhà truyền giáo, một là tài xế lái xe đ̣ và một nông dân có vợ và 10 con. Ba người đều thâm niên 40 năm chức nghiệp, đă qua đời trùng hợp cùng giờ, cùng một ngày và cùng được lên tŕnh diện Chúa để xin vào thiên đàng. Ba người cùng tới cửa một lúc nên Thánh Phê-rô mới nói: Các anh đều đến cùng một lúc, hăy tự nhường nhịn nhau, vậy anh nào muốn vào trước ?







Nhà Truyền Giáo nói: "Hai anh dành cho tôi vào trước được không?" Bác tài và anh nông dân kính nể vị lănh đạo tinh thần, chẳc hẳn người có nhiều công lao, nên đồng thanh cất tiếng cùng một lúc: chúng tôi xin nhường ngài vào trước.







Nhà truyền giáo rất lấy làm hănh diện thấy ḿnh được nhường, cúi đầu chào thánh Phê-rô và chững chạc tiến vào cửa Thiên Cung quỳ trước Thiên Nhan tâu :



- Tấu lạy Chúa, con là nhà truyền giáo làm việc thay thế các Tông Đồ, suốt 40 năm chuyên lo rao giảng Lời Chúa nhân từ cho giáo dân, xin cho con được vào Thiên Đàng trước.







Chúa ngắm Nhà Truyền Giáo một cách rất tŕu mến, xuất khẩu thành thơ, Ngài phán :



- Bốn mươi năm dạy dỗ Lời Cha



Con giảng giáo dân ngủ gật gà



Đâu hiểu Phúc Âm mà áp dụng



Ra ngoài tạm nghỉ, đợi chờ ta.







Nhà truyền giáo lủi thủi lui ra, bác tài xế nói với anh nông dân: "Chú nhường cho tớ vào trước nhé v́ tớ thường chở chú đi đây... đó đó." Anh nông dân gật đầu chấp nhận vào sau chót.







Bác tài nhanh nhẩu cũng cúi đầu chào thánh Phê-rô, rồi tiến vào cửa Thiên Cung quỳ xuống, ngẩng mặt lên chiêm ngưỡng Chúa và tâu :



- Tấu lạy Chúa: Con làm tài xế lái xe đ̣, suốt 40 năm con phục vụ đồng bào, chuyên chở vợ đi thăm chồng, con đi thăm cha, đem t́nh thương yêu đến với mọi người. Thỉnh xin Chúa cho con được vào Thiên Đàng sớm.







Chúa nh́n anh tài xế, Ngài mỉm cười : Ừ, kể ra con cũng có nhiều công to đáng được thưởng, tuy nhiên con tạm ra ngoài nghỉ, chờ Cha xem kỹ lại một số hồ sơ vừa tŕnh lên thưa con, kiện tụng v́ bị thương dập mũi, trầy trán. . . ǵ đó mà Cha chưa kịp xem hết; cũng xuất khẩu thành thơ, Ngài phán :



- Xe đ̣ chuyên chở khách đi xa



Thăm viếng chồng, cha cũng tuyệt mà



Đáng thưởng Thiên Đàng nhờ lái giỏi!



Mỗi lần con thắng . . . chúng kêu Ta!"







Bác tài xế cũng chưa được vào, phải lui ra và ngồi chờ.







Đến lượt anh nông dân, anh rụt rè sợ sệt v́ nghĩ bụng hai người có công lớn như vậy mà chưa được vào. C̣n ḿnh chỉ có cày sâu cuốc bẫm trồng trọt để nuôi vợ, nuôi con, đâu có công lao ǵ…làm sao vào nổi Thiên Đàng, nên rất hồi hộp lo âu..! Anh trịnh trọng cúi đầu chào thánh Phê-rô và nhỏ nhẹ thưa; bẩm ngài, con được phép và chưa? Thánh Phê-rô gật đầu và nói :



- Con hăy vào tŕnh diện Chúa đi.







Anh nông dân rụt rè tiến vào, c̣n cách cửa thiên cung cả trăm bộ anh đă qùy xuống và di chuyển bằng hai đầu gối, gần đến cửa anh cúi rạp đầu khúm núm tâu :



- Bẩm lạy Cha nhân từ: Con là một nông dân dốt nát, nghèo hèn, bốn mươi năm chỉ biết, cày sâu cuốc bẫm, trồng trọt để nuôi vợ và 10 đứa con, bữa tối c̣n phải phụ bà xă rửa chén, cuối tuần c̣n phải lau nhà nữa. Xin Cha rộng ḷng thương cho con được nương náu dưới mái nhà yêu mến của Cha là sung sướng lắm rồi. Con xin t́nh nguyện làm bất cứ việc ǵ con cũng xin vâng theo...!



- Chúa nh́n anh nông dân tŕu mến Ngài phán: Con quả thực có công lớn, v́:



- Làm chồng chiều vợ tuyệt vời thay



Nhịn nhục khôn ngoan đáng bậc thầy!



Chỉ bốn mươi năm con chịu... nổi



Thiên Đàng, Cha thưởng bước vô ngay.







Qua câu chuyện dí dỏm trên, cho phép ta suy luận. Bất cứ ở trong địa vị nào dù quan trọng hay không quan trọng, mỗi người chúng ta đều là một Tông Đồ của Thiên Chúa. Sự khiêm tốn hoàn thành sứ vụ của ḿnh, không phân biệt dù lớn hay nhỏ đều có là giá trị, chứ không phải giá trị ở chức vụ. « …sau khi đă làm tất cả những ǵ theo lệnh phải làm, th́ hăy nói: Chúng tôi là những đầy tớ vô dụng, chúng tôi chỉ làm việc bổn phận đấy thôi. » (Lc 17,10)







Chúng ta có yêu thương nhau, chúng ta mới biết nhường nhịn nhau. V́ có "khôn ngoan" mới biết nhịn nhục. V́ sự nhịn nhục và tha thứ sẽ làm cho t́nh yêu được bền vững, gia đ́nh ḥa thuận, mà gia đ́nh chính là nền tảng của xă hội; là một giáo xứ nhỏ trong những giáo xứ của Giáo Hội. Quả thực xứng đáng là bậc thầy vậy !

florida80 12-12-2019 23:11

Cảm Tác







Thiên Đàng, nhà của Chúa Trời



Là nơi quê thật tuyệt vời, Ngài ban



Cho ai trách nhiệm chu toàn



Yêu thương chân lư, khôn ngoan thực hành.



Bần cùng hay bậc trâm anh



Tề gia khéo léo, mới rành trị dân.



Trần gian Thiên Ư vâng tuân



Đời đời hạnh phúc hồng ân chan ḥa.



Ngày về Thiên Quốc hoan ca



Thiên Thần mở cửa, Chúa Cha chúc lành.







Hoài Việt Nguyễn Vĩnh Tường







Sưu tầm


All times are GMT. The time now is 17:25.

VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2006 - 2024
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2024 DragonByte Technologies Ltd.

Page generated in 0.08554 seconds with 9 queries