VietBF

VietBF (https://www.vietbf.com/forum/index.php)
-   Vietnam News | Tin Việt Nam (https://www.vietbf.com/forum/forumdisplay.php?f=219)
-   -   Chuyến xe dài nhất trong cuộc đời..! (https://www.vietbf.com/forum/showthread.php?t=1894357)

goodidea 03-27-2024 09:37

Chuyến xe dài nhất trong cuộc đời..!
 
1 Attachment(s)
- Căn pḥng này mai mốt là của ba mẹ nè! Ba thấy có đẹp không?
Tôi đưa điện thoại lên, quay hết căn pḥng một lượt cho ba xem. Từ khăn trải giường đến màn treo cửa sổ, tất cả đều nhuộm một màu xanh biêng biếc của biển trời, lưa thưa thêm những vạt cỏ cây. Tôi hy vọng mang chút thiên nhiên vô pḥng để khi lên thành phố, cha mẹ tôi vơi bớt nỗi nhớ thôn quê.

http://intermati.com/forum/attachmen...1&d=1711532244

Từ màn h́nh điện thoại, ba tôi nằm trên giường, đôi mắt lờ đờ, mệt mỏi nhưng vẫn cố mỉm cười.
Mẹ tôi vừa khuấy muỗng vào tô cháo, vừa nói giọng háo hức.
- Biết sắp lên sống cùng con cháu nên ba con vui lắm, mấy hôm nay chịu khó ăn uống. Nay ăn hết một chén cháo c̣n xin mẹ uống thêm một hũ yến nữa!
Trầm trồ khen vội vàng ba một câu, liếc nh́n đồng hồ, gần đến cuộc họp quan trọng ở công ty, tôi đành tắt nhanh điện thoại. “Cố chạy deadline dự án này xong là kịp về quê đón ba mẹ lên…!”. Tôi tự nhủ thầm, khi ngồn ngộn khối công việc ngày qua ngày cứ dồn đuổi liên tục.
Gần 5h chiều, cuộc họp tan, đối tác đă kư hợp đồng, vừa dựa lưng vào chiếc ghế xoay, điện thoại tôi đổ chuông inh ỏi. Khi trượt ngón tay trỏ trên màn h́nh, một cảnh tượng ám ảnh, đau ḷng, hiện ra trước mắt tôi. Có lẽ cả đời này, tôi cũng không bao giờ quên được.
Mẹ đang ôm ba trong ṿng tay, nước mắt mẹ lênh láng mặt. Đôi mắt ba tôi đă đứng tṛng, hai môi đă tím đen. Màn h́nh điện thoại rung giật, đảo lắc, bởi tiếng khóc nghẹn ngào của anh trai tôi.
- Ba mất rồi! Em mau về nhà đi!
Tôi thấy trần nhà nghiêng ngả, cả không gian chuyển thành một màu đen như cái lần đầu tiên trong đời, tôi nh́n thấy nhật thực.
6h tối, tôi có mặt trên chuyến xe tốc hành về quê.
- Người mất th́ cũng đă mất rồi…ở dưới này đă có cô chú và hàng xóm dựng rạp, chuẩn bị bàn ghế, nước non…Cháu cứ b́nh tĩnh, đi đường cẩn thận đó!
Bên kia điện thoại là giọng nói thân t́nh của cô hàng xóm. Tôi vâng dạ, để mặc những giọt nước mắt đang tràn ướt cái khẩu trang. Tôi không thể ngờ, ngày hôm ấy, đó là cuộc gọi cuối cùng, tôi tṛ chuyện và nh́n thấy ba.
Biết tôi có người thân vừa mất nên bác tài cố gắng tăng tốc thật nhanh. Bóng tối tràn vào ô cửa kính tôi ngồi, những hàng cây lướt phăng phăng qua mắt. Tất cả đều mờ nḥe. Chỉ 3 tiếng ngồi trên xe nhưng đối với tôi, đó là chuyến xe dài nhất trong cuộc đời.
Tôi nghĩ đến căn pḥng màu xanh, nơi tôi từng mong, mỗi ngày sẽ nghe tiếng ba nói cười, tiếng ông b́nh luận thời sự, bóng đá nhưng tất cả giờ chỉ c̣n là trong tưởng tượng của riêng tôi.
Giờ tôi mới thấm thía: Cha mẹ già như ngọn đèn trước gió, như lá mùa thu, bạn có thể thấy đó nhưng mất đó, khi nào không hay. Đừng đợi, đừng chờ…một dịp nào đó, bạn sẽ làm một điều ǵ đó ư nghĩa cho cha mẹ như tôi. Bởi thời gian đôi khi lại nghiệt ngă, không cho phép họ đợi chờ chúng ta, phải không!?

VietBF@sưu tập


All times are GMT. The time now is 21:30.

VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2006 - 2024
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2024 DragonByte Technologies Ltd.

Page generated in 0.04234 seconds with 9 queries