VietBF

VietBF (https://www.vietbf.com/forum/index.php)
-   Stories, Books | Chuyện, Sách (https://www.vietbf.com/forum/forumdisplay.php?f=240)
-   -   Người thầy đầu tiên! (https://www.vietbf.com/forum/showthread.php?t=1408843)

troopy 11-22-2020 13:53

Người thầy đầu tiên!
 
1 Attachment(s)
Ông là người thầy đầu tiên của tôi. Tháng 11 của nhà giáo, tôi không thể không đăng lại bài này về Người. Bởi v́ tôi luôn sợ, khi tôi đi xa rồi, các con tôi quên mất chúng có một người ÔNG như thế.



CHA
Hồi ức của tôi về cha luôn bắt đầu từ một cái tên- tên tôi. Khi đi học, các thầy giáo luôn gọi tôi là Bích Thủy, Thu Thủy và bảo những tên ấy đẹp hơn là MINH THỦY. Tôi chạy về bảo cha, người bảo: thế là con khg biết rồi. Thủy là nước, Minh là sáng. Nước sáng là nước vừa trong vừa có ánh trời chiếu rọi lấp lánh như gương. Tôi nghe biết thế và chấp nhận...
Người ta bảo: cha thường yêu quư con gái út nhất. Hồi bé chị và anh tôi thường hay xít tôi ra bởi v́: bố cái ǵ cũng bênh con Thủy, nó là nhất, trong khi nó chỉ được cái tham ăn và lười làm, lại c̣n khen cái con móm thông minh nữa chứ. ...Và ba chị em tôi lớn lên trong sự yêu thương, dỗi hờn, ganh tị của lũ trẻ thời bao cấp thiếu thốn nghèo đói....
Tôi, riêng tôi c̣n có một đặc ân, cứ khi thứ 7., chủ nhật cha trở về thăm bốn mẹ con ở nơi cơ quan mẹ sơ tán, th́ tôi luôn được ngủ cùng giường với cha mẹ. Cha kể cho tôi nghe chuyện: "Nhà sư nữ ở chùa âm hồn", " C̣n trô" ( con trời), ..."A La Đanh và cây đèn thần".... "Tam Quốc "... Những câu chuyện thần bí và li ḱ ấy c̣n sống măi trong tôi tận bây giờ...
Tôi lớn lên làm bạn với tủ sách của cha. Những "Túp lều bác Tôm", "Không gia đ́nh", "Những người khốn khổ", "Tấn tṛ đời", "Ruồi trâu".. trở thành thân quen và gắn bó với tôi như cơm ăn, nước uống và khí trời để thở. Và phải thẳng thắn mà thừa nhận rằng t́nh yêu và kiến thức về văn chương tôi học được chủ yếu từ cha... nhiều hơn là mái trường sư phạm sau này.
Nhớ về cha... tôi nhớ biệt tài kể chuyện hài hước và dí dỏm của ông. Tôi hạnh phúc với những buổi tối khuya cha kể phóng tác một hai câu chuyện cổ nào đó về một cô công chúa, hay một nàng lọ lem ...Để rồi cuối chuyện mới giật ḿnh thích thú khi nghe ông kết luận: cô công chúa ấy chỉ hơi tham ăn một chút có tên là : công chúa nước trong, đang nằm trong ḷng bố đây con ạ. Tôi vừa xấu hổ và cũng thích thú vô cùng....
Nhớ về cha .. Tôi nhớ về những buổi tối cha nói chuyện thời sự mà cả cán bộ và giáo viên sinh viên nghe chật kín một hội trường Đại học y Thái B́nh. Mấy trăm người lắng nghe im lặng bởi lối nói cuốn hút dí dỏm của người đàn ông thư sinh mảnh khảnh trên bục là cha tôi. Thậm chí, tôi c̣n nhớ khi chă kết thúc buổi nói chuyện bằng câu b́nh dị: "xin cảm ơn và xin mời các đồng chí về nghỉ..". th́ cả hội trường ồ lên nuối tiếc. Tôi- một con bé nhóc nhách gầy nhẳng đứng nép cửa sổ nh́n và nghe cha nói chuyện, hếch mặt lên bảo đứa bên cạnh: Bố tớ đấy. Cứ như thể cha tôi là một anh hùng.
Nhớ về cha... tôi hay nhớ cái h́nh ảnh cha tôi mảnh người, da trắng xanh,đi nhẹ, nói nhỏ, hay đạp chiếc xe đạp Thống Nhất đi làm. Khi về nhà, ông xắn tay áo vào bếp nấu cơm, làm rau.Cha tôi làm món ăn ngon hơn mẹ. Cả xóm khen ông hiền lành thương quư vợ con. Nhưng cha tôi cũng là người nghiêm khắc có tiếng. Ông không quát tháo, nhưng khi anh tôi nghịch ngợm, ông bắt tụt quần nằm dài trên giường, đánh trận nào ra trận đấy ....lằn mông. Tôi vẫn cười chảy nước mắt khi ngày bé cha hỏi anh tôi: Con ước điều ǵ? Anh đă trả lời rất thật rằng: muốn lớn nhanh để đánh chết bố, v́ bố đánh đau lắm.... Bây giờ thi thoảng vẩn vơ tôi cứ nghĩ: Chả biết dưới suối vàng, anh tôi có t́m gặp được cha không?
Năm 49 tuổi cha bị păckinsơn và liệt dần.... Rồi ông phải nghỉ hưu sớm. Tôi học trường sư phạm Thái B́nh, mỗi khi trở về hoặc nghe thấy tiếng dép lẹt xẹt của ông, hoặc thấy ông b́nh thản ngồi một chỗ, người gầy g̣ như một chiếc lá, những ngón tay ngày càng cong queo run rẩy... Tôi có người yêu, một mối t́nh thơ mộng mà giông băo... Khi ông biết những giận hờn của tôi, biết tôi day dứt muốn chia tay nhưng lại tiếc thời gian và tuổi trẻ... , ông chỉ nói một câu thôi mà tôi thấm đến tận bây giờ: "Người ta chỉ có một cuộc đời, đừng đem nó ra để thử nghiệm con ạ". Và đáng buồn là ông nói đúng. Tôi tan tác cả thể xác và tâm hồn v́ t́nh yêu ấy.
Những năm 80,90... tôi xác xơ trong cuộc mưu sinh, lần hồi nuôi con, nuôi ḿnh và lo một mái nhà che nắng che mưa... Thật là ... chả ra sao cả khi tôi không kịp nhận ra người cha mỏng dần đi như chiếc lá. Ông nằm đó đắp tấm chăn mỏng, và hơi thở ông rất khẽ đến mức không đủ làm làn chăn mỏng phập phồng. Chỉ khi tôi lại gần, cầm lấy bàn tay co quắp của người, ông hé mắt khẽ cười: Thủy về đấy à? Tôi mới chắc là ông c̣n thức.
Rồi cứ thế... cha ra đi sau 21 năm trời mắc bệnh păckinsơn, và cũng là 21 năm mẹ tận t́nh lo cơm cháo thuốc men, bóp chân, trở ḿnh, và đọc báo cho ông nghe.
Tôi cứ đợi ông về báo mộng, v́ sinh thời, cha bảo tôi rằng: Chả biết duy vật hay duy tâm là đúng con nhỉ?Có sự tồn tại linh hồn sau cái chết không? Sau này bố chết mà thành cái ǵ bố sẽ trở về báo cho con gái út nhé.
Từ ngày cha đi đến nay gần 20 năm....tôi không thấy ông trở về lần nào để báo mộng.Nhưng những kỉ niệm về cha th́ càng ngày càng dày đặc và thành nỗi nhớ, thành hồi ức thành hoài niệm... ám ảnh day dứt măi trong tôi...

VietBF sưu tầm


All times are GMT. The time now is 19:12.

VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.

Page generated in 0.03567 seconds with 8 queries