VietBF

VietBF (https://www.vietbf.com/forum/index.php)
-   Stories, Books | Chuyện, Sách (https://www.vietbf.com/forum/forumdisplay.php?f=240)
-   -   NGÀY XẤU (https://www.vietbf.com/forum/showthread.php?t=1586098)

troopy 02-17-2022 10:34

NGÀY XẤU
 
1 Attachment(s)
Hôm nay tôi đến nhà người anh họ để dự đám giỗ mẹ của anh ấy ( cũng là mợ của tôi), nh́n lên bàn thờ thấy khói hương nghi ngút,thức ăn, trái cây bày cúng ê hề, ḷng tôi bỗng nhói lên một niềm cảm xúc, cuộc đời quả là ngắn ngủi, mới đó đă mướ hai năm trôi qua. Nhớ lúc cha tôi vừa mất, khi chuẩn bị tẩn liệm cho người, mợ ấy đến nh́n mặt cha tôi lần cuối rồi khen rằng cha tôi chết không mất một miếng thịt (cha tôi mất đột ngột do TBMMN), mấy tháng sau bắt đầu đến mợ ấy, căn bệnh k đại tràng đă hành hạ thân xác gần một năm trời khiến mợ như chỉ c̣n da bọc xương. V́ tôi là thầy thuốc nên khi nào cần, người con trai út- người trực tiếp nuôi mợ ấy- báo cho tôi biết, tôi sẽ đến tiêm thuốc bổ, truyền dịch trợ sức, cứ như thế kéo hết tháng này qua tháng nọ măi cho đến trưa ngày 23 tháng 7 năm đó, mợ ấy phát mệt dữ dội, sợ mẹ mất vào ngày 23( là một trong những ngày mà dân gian cho là xấu, là “đi chơi cũng lỗ nữa là đi buôn”), thế là các người con của mợ vội vă đến nhà nhờ tôi tiêm thuốc, truyền dịch cho mẹ cốt sao cho bà qua khỏi ngày “xấu” đó.



Tôi th́ vốn chẳng tin vào cái chuyện ngày xấu, tốt, tôi chỉ nghĩ ngày nào cũng là ngày của trời đất, như cha tôi thường dạy, nhưng ‘nghĩa tử là nghĩa tận”, lại thân tộc nhờ cậy, thôi th́ cứ làm theo yêu cầu của họ, kẻo không lại mang tiếng là thằng ăn ở bạc. Khi tôi chuẩn bị dụng cụ,thuốc men xong, vừa định lên xe đi th́ người con trai cả của mợ ấy đang định cư ở nước ngoài bỗng gọi điện về, anh ấy nói tự nhiên thấy nóng ruột quá nên gọi về hỏi thăm sức khỏe của mẹ anh, tôi bảo mẹ anh sắp mất, anh ấy khóc ̣a lên trong điện thoại, tôi nghe mà chảy nước mắt theo.Thật tội, v́ miếng cơm, manh áo phải bỏ xứ, rứt ruột ra đi, bây giờ cách nửa ṿng trái đất làm sao kịp về với mẹ trong phút giây sinh ly tử biệt này. Một lát sau, anh ấy trấn tỉnh lại, dặn tôi cố lo cho mẹ anh trong giờ phút cuối, ơn nghĩa này anh không bao giờ quên, anh c̣n bảo tôi nhớ ghi lại lời dặn ḍ, h́nh ảnh của mẹ anh trước lúc ra đi. Tôi nhận lời giúp anh ấy.
Thế là ngoài túi dụng cụ, thuốc men, tôi c̣n phải mang cả chiếc camera cũ kỹ và đồng thời cũng không quên mang đĩa VCD “bửu bối” theo. Sau khi tiêm thuốc trợ lực, truyền dịch được gần một giờ, mợ ấy tỉnh táo trở lại, ra dấu nhận biết tôi, mợ th́ thào hỏi con tôi mạnh không ( tôi có đứa con gái 6 tuổi, hay bệnh, mợ nhớ chuyện bệnh tật của nó nên hỏi thế), tôi trả lời xong liền lấy máy quay phim ra, nói : Mợ có nhắn ǵ th́ nói đi, ngày mai con sẽ gởi phim này qua Mỹ cho anh Hai”.Mợ ấy trả lời : “Đừng có gởi sớm, đợi quay xong đám ma của mợ rồi gởi luôn cho đở tốn tiền”. Tôi nghe mợ nói mà xúc động lạ thường,thương người đàn bà tằn tiện cả đời để lo cho con ăn học, bây giờ đến giây phút cuối của cuộc đời vẫn sợ tốn tiền con cháu.( Hồi thời chiến tranh, gia đ́nh mợ tản cư ở nhờ nhà của gia đ́nh tôi, cậu tôi th́ đi tập kết ra Bắc, bặt tăm bặt tích, bỏ mặc bầy con cho mợ quán xuyến. Mợ ấy, lúc đó, lớp mua bán ngoài chợ, lớp nhận may quần áo cho khách, lớp trồng đồ hàng bông bán, bươn chải không nề cực khổ để kiếm tiền lo cho bốn đứa con ăn học tới nơi, tới chốn. Tuy có tiền nhưng không khi nào thấy mợ dám mua bánh trái, thịt thà về ăn, tôi chỉ thấy mợ thường ra mé sông câu vài con cá ḷng tong, cá chốt rồi kho qua quít ăn với các loại rau hoang dă hái trong vườn. Tất cả tiền bạc có được mợ đều dành dụm gởi cho con.). Biết tánh hay tiện tặn của mợ, tôi hứa sẽ làm theo lời mợ dặn rồi hỏi mợ có nhắn dạy ǵ mấy đứa con không để tôi ghi h́nh. Mợ ấy nh́n tôi với ánh mắt xa xăm rồi nói: “ Dạy cả đời rồi”.Sau đó mợ nhắm mắt làm thinh, hai giọt lệ lặng lẽ tuôn ra từ khóe mắt. Tôi bèn lục túi xách, lấy đĩa VCD “bửu bối” đă đem theo-đĩa này thâu toàn tiếng niệm Phật A DI Đà của một vị cao tăng- tôi đưa cho các người con của mợ bảo họ mở cho mợ nghe, đĩa mở được một lúc, tôi thấy nét mặt của mợ thanh thản dần theo tiếng niệm Phật. Đến khoảng 8 giờ tối, mợ ấy bỗng mở mắt nh́n những người thân xúm xít chung quanh rồi nói: Đă chết hai bàn chân rồi,không c̣n cảm giác nữa. Lát sau, mợ lại bảo đă chết đến đầu gối và cứ thế, mợ báo cho thân nhân biết cái chết đang chiếm dần cơ thể của ḿnh, đến khoảng 10 giờ đêm, mợ bỗng nh́n tôi, bảo: Chết đến thận rồi, đau quá ĐỨC ơi!. Tôi chỉ biết nắm tay mợ động viên,thuốc men ǵ nữa trong phút giây này, tôi kề tai mợ dặn : Mợ gắng niệm Phật để về với Phật. Lúc gần 12 giờ, mợ lại bảo chết tới ngực rồi, khó thở lắm. Tôi lại động viên mợ niệm Phật, đôi môi mợ mấp máy theo tiếng niệm trong đĩa VCD, A DI ĐÀ PHẬT, A DI ĐÀ PHẬT.. Qua mười hai giờ khuya mợ vẫn c̣n sống, hơi thở tuy c̣n nhưng đă mê man không phản ứng ǵ với những tác động bên ngoài. Đúng 1 giờ ngày 24/7, dịch truyền hết, tôi bèn hỏi những người con của mợ có muốn tiếp tục điều trị nữa không, họ bảo tôi đă làm đủ theo yêu cầu, không cần ǵ nữa. Tôi hiểu ḿnh đă hết nhiệm vụ nên thu dọn dụng cụ, thuốc men, sau đó đến nh́n mặt mợ đang mê man lần cuối rồi cáo từ ra về. Trên đường về, tôi suy nghĩ, thật lạ lùng cho sự b́nh thản trước cái chết của mợ tôi, suốt mấy chục năm trong ngành y, tiếp xúc rất nhiều với những người hấp hối nhưng chưa bao giờ có người nào có thể b́nh thản mô tả cái chết đang tới từng phần cơ thể của ḿnh như mợ ấy.Y như một người đóng kịch trên sân khấu, nhưng vở kịch này người diễn viên không bao giờ có thể trở lại với đời thường.
Mợ tôi mất lúc 3 giờ sáng ngày 24 tháng4 âm lịch, sáng đó tôi trở vào dự đám tang và tiếp tục ghi h́nh buổi tang lễ. Sau tang lễ, tôi gởi phim đă quay cho người con cả của mợ ở nước ngoài, anh ấy xem xong gọi điện về cám ơn tôi, anh ấy khóc rất nhiều, bảo rằng xem một lần cho biết chứ chắc không dám xem lại lần thứ hai, rồi anh lại khóc. Đột nhiên, đang sụt sịt trong điện thoại, anh ấy bỗng hỏi tôi với giọng bực bội:” M.. thằng nào thọt huyết heo ngay lúc tẩn mẹ tao vậy, làm ăn ǵ kỳ quá, heo la dậy trời trong phim”. Xứ tôi là vậy đó, trong nhà người chết vừa thẳng cẳng th́ ngoài sân đă vật heo, thọc huyết để chuẩn bị đăi đằng. Người đi đám ma dù không muốn ăn vẫn bị lôi kéo ngồi vào bàn “ăn” một chút cho có “cái t́nh”. Thiệt kỳ cục hết sức, trong kia kẻ khóc than, vật vă, ngoài này người nhồm nhoàm ăn nhậu, chẳng ra làm sao cả.... Không biết đến bao giờ cái tập quán tệ hại đó mới bị dẹp bỏ cho đở chướng con mắt.
...Thế là tôi đă giúp họ hàng kéo thân nhân không chết trúng vào ngày “xấu” theo ư của họ, sau đám tang tôi nhận được nhiều lời cám ơn, quà tặng. Chuyện ngày xấu, tốt thế nào tôi không quan tâm v́ không tin vào chuyện đó nhưng chuyện xảy ra cho thân nhân người chết sau đám tang th́ tôi thường chú ư v́ trong lời giăng dạy của đức Phật, ngài khuyên thân nhân người đă khuất nên tạo công đức lành để hồi hướng cho họ, ngài c̣n bảo sự hồi hướng đó, người chết chỉ hưởng được một phần rất nhỏ c̣n người sống được hưởng phước gấp nhiều lần từ việc làm của ḿnh. Sau khi mợ tôi mất khoảng một tháng, người con trai út của mợ tôi- vốn là đệ tử lâu năm của thần lưu linh, anh ấy rất khoái làm thịt chó để chế biến món nhậu- trong thời gian đó, đáng lẽ phải tranh thủ tạo phước lành, ăn chay, phóng sinh để hồi hướng cho thân nhân đă khuất như lời vị sư trụ tŕ hướng dẫn cho những người con khi đến chùa cúng tuần thất cho mẹ th́ anh ta lại tích cực giúp hàng xóm hạ “cờ tây”. Nguyên là ông hàng xóm của anh ấy lợp lại mái nhà, ông ta cũng thuộc vào hàng đệ tử có đẳng cấp của thần nhậu, lại cũng là dân “hảo” thịt chó, ông ta tậu được con chó tơ mập mạp để làm thịt đăi mấy người bạn đến phụ lợp nhà. Thế là người con trai út của mợ tôi quên cả việc ḿnh đang trong thời kỳ tang chế, ra tay giúp nhấn nước con chó cho đến chết rồi phụ ra thịt, ướp gia vị, bắc bếp lên nấu một nồi hon thơm phức. Lúc chờ thịt chín, anh ta leo lên nóc nhà trước tiên rồi bảo mấy người bạn lên theo, tranh thủ lợp nhanh nhanh để c̣n xuống nhậu. Không ngờ, không biết do sơ ư hay do măi nghĩ đến nồi thịt chó đang bốc mùi thơm lừng mà anh ta ngồi lên cây đ̣n tay đă bị ái mục một bên, cây gảy, anh ta rớt từ nóc nhà xuống, xui xẻo lại rớt trúng cạnh bàn nằm bên dưới rồi văng xuống đất bất tỉnh nhân sự. Những người đàn ông có mặt ở đó xúm nhau kẻ giựt tóc mai, người bấm huyệt cho anh tỉnh lại, có người c̣n xoa bóp dầu nóng ở ngực. Anh ta đă tỉnh lại sau một hồi được săn sóc bởi mấy tay “ nghiệp dư” với hai cái xương sườn bị gảy, mũi nhọn xương găy do bị xoa bóp đă đâm vào phổi gây lủng phổi, phải đưa đi bệnh viện huyện cấp cứu. Ngày tôi đến thăm, thấy anh ấy ngồi thù lù trên giường bệnh, tay cầm chai đựng máu dẫn lưu từ phổi ra, tôi nói đùa: Bộ ở nhà ôm chai ba xị chưa đă sao lên tới đây c̣n ráng kiếm chai ôm nữa vậy cha? Anh ta bật cười rồi nhăn mặt v́ đau...
Sau mấy tháng điều trị, vết thương, sức khỏe vừa ổn, anh ấy lại tiếp tục nhậu và tiếp tục hạ “cầy tơ”, đến ngày cúng giáp năm của mợ tôi, sau một chầu nhậu anh ta bắc chiếc thang xếp rồi leo lên thay một bóng đèn điện hỏng,không may chốt gài của thang bị tuột, thang ngả, anh ta bị té theo, chân trái bị gảy ở xương cẳng chân, phải chở đi bệnh viên cấp cứu và bó bột. Thấy anh ta bị tai nạn hoài, mấy người lớn tuổi trong xóm bảo tại anh ta hay giết chó nên bị quả báo. Tôi th́ không nói ǵ nhưng không lấy làm lạ về những việc đó, nhân nào quả đó mà thôi.
Đến cuối năm đó, lúc đang cúng đưa ông táo về trời, tôi lại “được” nhờ đi “kéo” một người sắp chết cho qua khỏi ngày 23. Người sắp chết là cha chồng của cô giúp việc gia đ́nh tôi- cô ấy đă phụ giúp nuôi dưỡng mẹ của chúng tôi bị di chứng TBMMN hơn mười hai năm, mẹ chúng tôi tuy đă mất nhưng gia đ́nh chúng tôi và cô ấy vẫn liên lạc thường xuyên, chúng tôi luôn xem cô ấy như con cháu trong nhà- nên việc nhờ cậy này khó có thể từ chối, tôi vội soạn thuốc men, y cụ vào túi rồi đi cùng cô ấy. Khi đến nơi, các người con của người sắp mất đều đă có mặt, chỉ thiếu anh con trai út( là chồng cô giúp việc) đang trên đường từ thành phố về. Tôi kiểm tra th́ mạch của người sắp chết hầu như không bắt được, huyết áp không đo được, tim đập nhanh, nhỏ, thở lấy hơi lên, phổi ứ đầy dịch, với t́nh huống này chỉ trong ṿng hai giờ nữa là ông ấy sẽ ra đi. Lúc đó, người con trai út vừa về tới, một mặt tôi bảo cô giúp việc ngồi kế bên cha chồng niệm Phật và nhắc cha chồng niệm Phật theo, một mặt tôi nói với các người con và vợ của ông ấy về t́nh h́nh sắp ra đi của ông, khuyên họ bàn bạc thống nhất về việc có nên tiêm thuốc kéo dài thêm sự sống không, và tôi cũng nói lên quan điểm của ḿnh về ngày xấu hay tốt. Sau một hồi hội ư, người con trai cả đến bảo với tôi, họ đă thống nhất không tiêm thuốc “ hồi sinh”, trời bảo đi hồi nào th́ đi hồi ấy. Nhận được quyêt định đó, tôi rất vui mừng dù rằng ḿnh bị “thất nghiệp”. Và ông ấy mất vào 11 giờ 3o ngày 23 tháng chạp năm đó.
Qua giao tiếp lâu năm, tôi biết gia đ́nh bên chồng của cô giúp việc là gia đ́nh có truyền thống thờ Phật lâu đời, tôi hay gặp cha chồng cô ấy đi chùa, vị trụ tŕ ngôi chùa lớn trong xă rất quư trọng ông ấy, lệ thường, sau khi ông ấy đến chùa đó lễ Phật, do nhà xa, tuổi lại cao, thầy trụ tŕ hay trực tiếp chở hoặc cho người đưa ông ấy về nhà sau lễ cúng. Lúc c̣n khỏe, ông ấy có chân trong hội chữ thập đỏ của ấp, nhà nào có tang ma ông thường đến giúp đỡ rất nhiệt t́nh, hể có thân nhân vừa mất là người ta nghĩ ngay đến ông ấy. Con cái ông ấy theo gương cha nên ăn ở hiền lành, hay giúp đở hàng xóm..
Ngày tang lễ của ông ấy, những người con đă tổ chức một lễ tang chưa từng có tiền lệ ở xă nhà là cúng kiếng, chiêu đăi toàn bằng thức ăn chay. Việc làm đó tạo hai phản ứng trái chiều, những người thích ăn nhậu th́ chê đăi ăn ǵ toàn tàu hủ với rau củ, họ nói mỉa mai, đăi như thế, xong đám chắc lời to, c̣n những người lớn tuổi, Phật tử th́ hết lời khen những người con biết tạo phước lành cho cha...
Sau đám tang, những người con của ông ấy thường đi chùa cúng dường, cầu nguyện, lại hay tổ chức lễ phóng sanh, họ dùng tiền phúng điếu xây được một cây cầu bê tông nhỏ bắc qua kênh trong xóm.... Tất cả những việc làm đó họ đều hồi hướng cho cha ḿnh khi cúng nguyện trong các tuần thất ở chùa.
Nhân nào th́ quả đó, nửa năm sau, đứa cháu nội đích tôn của ông ấy trúng tuyển vào đại học, cả họ hàng đều mừng, đó là người đầu tiên của ḍng họ đậu đại học, bởi họ xuất thân từ tầng lớp nông dân, chuyện khoa cử luôn xa tầm tay với ông bà, cha mẹ. Ngoài ra, người con trai út của ông ấy sau bao năm xa nhà, làm thuê trên thành phố, đă t́m được việc làm tại địa phương với mức thu nhập tương đương trên thành phố, làm việc gần nhà, anh có điều kiện săn sóc mẹ già, lo cho gia đ́nh, vợ anh ta th́ khỏi phải nói, vui mừng khoe với chúng tôi với nụ cười rạng rỡ trên môi.....Và c̣n nhiều việc may mắn khác nối tiếp đến với những người con khác của ông ấy.
Đôi lúc, chợt nghe ai đó nhắc tới những ngày mùng 5, 14, 23, tôi lại nhớ đến hai câu chuyện trên, một ḍng họ được tôi dùng thuốc men giúp cho thân nhân không mất vào ngày “xấu”, nhưng với lối sống theo dục lạc thế gian, không biết tạo phước, hay sát sanh nên tai họa đến hoài, c̣n một ḍng họ chấp nhận người thân ra đi theo lẽ tự nhiên của trời đất, mất đúng vào ngày dân gian cho là xấu nhưng họ biết sống theo lời Phật dạy, gieo phước lành, phóng sanh nên phước liên tục đến. Ngẫm lại, họa hay phước không phải do ngày tháng xấu, tốt tạo ra, họa hay phước là do nhân quả mà có, không thể khác được. Chỉ có vấn đề là nó đến nhanh hay chậm mà thôi.

VietBF©sưu tập


All times are GMT. The time now is 09:52.

VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.

Page generated in 0.05008 seconds with 8 queries