![]() |
Huyền Thoại Cặp Trái Cây
1 Attachment(s)
Ngày xửa ngày xưa, khi đất tr.ời hãy còn lẫn trong một màu huyền hoặc, khi loài người chưa phân biệt áo vest với đầm, khi chân chưa quen giày và bụng chưa biết đói, có một cuộc phân chia thần thánh giữa tạo hóa dành cho con người: đàn ông được ban cho một cặp trái cây tròn trĩnh, vừa tay nắm, vừa lòng tự hào. Người ta gọi đó là biểu tượng của khí phách, của sự cương cường – thứ vật thể mang tính cách mạng nằm gọn nơi hạ bộ, mà mỗi lần đứng trước gương, nam nhân nào cũng trầm trồ: “Thiệt là thiên nhiên ban đãi !” Còn đàn bà, than ôi, chỉ được trao cho vẻ mềm mại, dịu dàng. Tạo hóa không cho nàng cặp trái cây như đàn ông, chỉ cho một dáng hình uốn lượn, một tâm hồn nhạy cảm, và một giọng nói như suối róc rách trong rừng. Đàn bà, vì vậy, đẹp theo kiểu khác. Nhưng trong lòng, vẫn đau đáu một điều: tại sao tạo hoá thiên vị đàn ông đến vậy ? Sao lại không chia cho họ đôi quả biểu tượng của sự đĩnh đạc đó? Và rồi, vào một buổi chiều hoàng hôn nhuộm vàng thôn dã, làng trên xóm dưới rộn ràng tổ chức một lễ cưới. Lễ cưới ấy không phải bình thường –đại tiệc thiên đình, nơi các vị thần, tiên nữ, người phàm cùng đến dự. Trong tiệc tưng bừng ấy, có một người đàn bà bước vào, dáng đi nhẹ như gió lướt qua đồng sen, nhưng ánh mắt thì lại đầy ngụ ý. Bà ta nhìn thấy cặp trái cây của một người đàn ông được đặt gọn trong giỏ vàng treo ở cửa tiệc – bởi vì ăn tiệc lớn thì ai cũng bỏ lại phù phiếm bên ngoài. Người đàn bà nhìn trái cây mà lòng trào dâng một thứ cảm giác kỳ lạ. Không phải đói, không phải thèm, mà là khát vọng. Bà lén lút mượn cặp trái cây ấy, nhẹ nhàng đeo lên người mình. Và ôi thôi, bao lời khen tuôn ra như suối chảy sau mưa: – Mèn ơi, người đàn bà này đẹp đến độ muốn… làm thơ! – Có gì đó tròn trịa, đẫy đà, khiến ta không thể rời mắt! – Nhìn bà mà lòng ta bỗng thấy mùa xuân về sớm! Bà ta say trong men lời tán dương ấy. Cặp trái cây kia trở thành vương miện lộng lẫy, và bà, từ một người nữ bình thường, hóa thành huyền thoại trong tiệc. Khi tiệc tan, người đàn ông kia đến đòi lại cặp trái cây, nhưng bà chỉ lặng lẽ bước đi, để lại lời đáp gọn như dao chém nước: – Ta đã có nó rồi, và thế gian này đã chấp nhận ta với nó. Trả làm chi nữa? Người đàn ông tức tối, đòi công lý. Hắn gào thét, viết đơn kiện bằng nước mắt và nước mũi, đem lên thiên đình. Ngọc H.oang mắt nheo nheo như đã thấy hết chuyện đời – ngồi giữa mây. Ông vừa uống trà sen, vừa nghe lời kiện. – Thưa ngài, bà ta đã lấy đi cặp trái cây thiêng liêng của con! Con đâu còn gì để tự hào mỗi sáng thức dậy nữa? – Và bà ta, thưa ngài – Ngọc H.oang quay sang hỏi – có điều gì để biện minh? Người đàn bà, lúc này yểu điệu nghiêng mình, giọng nói không khác gì gió thổi qua tấm rèm lụa: – Thưa ngài, con không cướp, con mượn. Nhưng khi khoác nó lên, con bỗng thấy mình đầy đặn, thấy mình đúng là mình. Và thế gian đã xác nhận điều đó bằng ngợi ca. Trả lại chẳng khác nào lột mất linh hồn con… Ngọc H.oang trầm ngâm, râu rung theo nhịp gió. Một bên là lẽ công bằng, một bên là tiếng gọi của cái đẹp. Sau cùng, ngài bật cười khanh khách, tiếng cười như sấm rền vọng xuống trần gian: – Thôi thì... để gìn giữ sự hài hòa của đất tr.ời, ta xử như vầy: Đàn bà được giữ cặp trái cây, bởi nó khiến thế giới thêm mỹ miều. Còn đàn ông – ngươi mỗi ngày được quyền bóp một trái, để cảm thấy mình còn liên hệ với phần đã mất. Nhưng nhớ: chỉ bóp chơi, không được phá hoại, và phải được sự cho phép! Và từ đó, thế gian thay đổi. Đàn bà, vốn sinh ra với tấm thân mềm mại, giờ đây lại có thêm điểm tựa tròn trịa nơi trước ngực. Cặp trái cây ấy theo năm tháng trổ mã, lúc thì như mận hồng, lúc lại như đào phai, khi căng mọng như vú sữa đầu mùa, khi thùy mị như trái nhãn trong sương sớm. Và mỗi lần đi qua chợ, qua phố, qua bến đò, đàn bà khoe cái đẹp ấy mà không cần nói gì thêm. Còn đàn ông, từ khi bị xử “được bóp mỗi ngày”, thì mỗi sáng thức dậy đều lẩm bẩm: “Không phải quyền lợi, mà là nghĩa vụ.” Có kẻ thì hân hoan: “Ôi, công lý thật ngọt ngào!” Nhưng cũng có kẻ bĩu môi: “Bóp mà không được ăn thì khác gì ngửi phở mà nhịn đói?” Dẫu vậy, trật tự mới được thiết lập. Các bà vỗ ngực (theo nghĩa đen), các ông xoa tay (theo nghĩa bóng), thiên hạ bình yên. Người ta bắt đầu làm thơ về cặp trái cây. Họa sĩ vẽ tranh, nhạc sĩ phổ nhạc. Nhà điêu khắc đục đá, nhà nông trồng mít, trồng bưởi… Mỗi thứ đều mang một hoài niệm về cặp trái cây ấy. Trẻ con lớn lên, được nghe kể về truyền thuyết, thì mắt tròn như hột é. Người già ngồi uống trà, nhắc lại chuyện năm xưa, cười rung cả ghế: – Thiệt hổng có cặp trái cây đó, đời buồn như cơm nguội! Bởi lẽ, có những thứ sinh ra không phải để dùng, mà để ngắm. Có những thứ không cần sở hữu, chỉ cần biết nó hiện diện để lòng ta thấy đời đáng sống. – Hôm nay… bóp bên trái trước hay bên phải ta? Thời gian trôi đi như gió thoảng qua kẽ tóc, như sương đọng bên khóe mi, chẳng ai còn nhớ chính xác ngày nào Ngọc H.oàng phán bản án kỳ cục mà tuyệt diệu kia. Chỉ biết rằng, từ đó, thiên hạ sống trong một thứ trật tự nửa như luật pháp, nửa như truyền thống, mà toàn dân đều gọi vui là: Luật Cân Đối Thẩm Mỹ và Cân Bằng Cảm Xúc. Thế là đàn bà tiếp tục sống với cặp trái cây, mang nó như thể mang một thứ chứng chỉ chứng minh mình vừa quyến rũ vừa có quyền. Họ nâng niu nó, tắm bằng nước thơm, che bằng lụa quý, tôn lên bằng áo ôm sát như xiêm y của th.ần t.iên. Cặp trái cây từ đó không còn là biểu tượng sinh học, nó là khí phách nữ giới, là pháo đài mềm mại không ai công phá được nếu chưa được… cho phép. Đàn ông thì mỗi ngày đều có một nghi lễ riêng, một khắc trong ngày được quyền thực thi cái gọi là "quyền bóp". Có người cẩn trọng xin phép như đi lãnh đạo họp dân: “Em cho anh bóp một cái, theo luật.” Có người bóp nhẹ như thở, như sợ đánh thức cả nhân loại đang mộng mị. Có người bóp như thể tìm lại một phần tuổi thơ đã mất – một cái bóp khiến đời bỗng dưng có nghĩa, như thằng nhỏ nghèo được xoa đầu đúng lúc. Nhưng rồi, như mọi thứ trên đời, khi thứ gì trở thành thường lệ, nó dần mất đi sự thiêng liêng. Một ngày nọ, có một gã đàn ông. Gã không đẹp trai, không tài cán, không giàu có – nhưng gã có một đôi tay rất dịu dàng. Gã không bóp như người ta bóp, mà gã… lắng nghe. Lắng nghe từng hơi thở nơi cặp trái cây, từng tiếng thì thầm nơi vùng nhạy cảm ấy. Và kỳ lạ thay, qua mỗi lần chạm tay, gã hiểu được nỗi niềm của đàn bà. – Sao bà buồn? – Gã hỏi. – Vì đàn ông chỉ bóp mà không hiểu tôi. – Trái cây thì thầm. – Sao bà im lặng? – Vì thế gian xem tôi là trò tiêu khiển, chứ đâu phải tâm hồn. Từ đó, gã không bóp nữa. Gã… đối thoại. Gã trò chuyện với cặp trái cây như trò chuyện với một linh hồn cổ đại. Gã vẽ tranh về nó, viết thơ tặng nó, mỗi câu chữ như muốn trả lại nhân phẩm cho điều tưởng chừng chỉ là hình thể. Gã trở thành hiện tượng. Báo chí viết về “người đàn ông không bóp”. Các bà, các cô, các chị ùn ùn kéo đến tìm gã, không phải để xin bóp, mà để được hiểu. Bởi từ ngàn xưa, điều phụ nữ cần không phải là bàn tay, mà là một trái tim biết lắng nghe tiếng thở của hình thể. Và vậy là, một cuộc cách mạng thẩm mỹ diễn ra trong âm thầm. Cặp trái cây không còn là nơi để bóp cho công bằng, mà trở thành vùng đất linh thiêng, nơi những linh hồn mỏi mệt tìm đến để được chạm bằng sự tử tế. Từ “bóp” dần được thay thế bằng “chạm khẽ”, rồi “lắng nghe”, rồi “thấu hiểu”. Các thầy dạy văn không còn nói: “Miêu tả hình thể phụ nữ như quả đào”, mà dạy: “Miêu tả nỗi lòng phụ nữ như tiếng gió ru cành.” Nhưng luật xưa vẫn còn. Và một ngày, Ngọc H.oàng ban chiếu chỉ: “Nay thiên hạ đã biết bóp bằng tâm, chạm bằng trí, nhìn bằng lòng… Vậy luật cũ được nâng lên thành Đạo. Đạo ấy gọi là: Đạo Bàn Tay Nhân Hậu. Ai giữ được đạo ấy, sẽ mãi mãi được quyền chạm, không cần xin phép.” Và từ đó, thế gian đổi thay lần nữa. Cặp trái cây không còn là thứ để tranh giành, kiện tụng, hay bóp cho công bằng. Nó trở thành thánh tích của sự dịu dàng, nơi ai đến cũng phải rửa tay bằng nước thiện tâm trước khi chạm. Đàn ông không còn ganh tỵ, không còn tính đếm ngày được bóp. Họ bắt đầu thi nhau học cách làm thơ, pha trà, kể chuyện đêm trăng, để được cặp trái cây hé mở. Còn đàn bà, không còn dùng nó để khẳng định vẻ ngoài, mà dùng nó để trắc nghiệm lòng người. Trẻ con được dạy từ bé: – Không phải ai cũng được chạm vào cặp trái cây, dù ngươi có là vua. – Chỉ ai biết cúi đầu bằng tôn kính, chạm vào bằng yêu thương, và rút tay về bằng thấu hiểu – mới là người đáng được giữ bên cạnh. VietBF@sưu tập |
hahaha, Ngọc hoàng cũng thích...cặp trái cây??? sao không chịu lột ra hết mới thấy ...ngon!!! đúng là thứ "mắc dịch trôi sông" bẩn thỉu!!
|
All times are GMT. The time now is 13:32. |
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2006 - 2025
User Alert System provided by
Advanced User Tagging (Pro) -
vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.