BUỒN TỴ NẠN
Có những con đường,chân qua mỗi ngày
Vẩn không thấy thể nào là quen thuộc
Những hàng cây đứng nhìn ta chậm bước
Cũng băn khoăn tự hỏi...đến từ đâu
Giữa chốn này đời trôi lạc hư-hao
Nên trí não cũng mòn theo năm tháng
Nhìn thời gian chãy xuôi giòng ngao ngán
Kiếp lưu vong đè nặng mãi trong hồn
Phố người vui...ta là kẻ bên đường
làm khách lạ ôm nổi buồn tỵ-nạn.
|