R9 Tuyệt Đỉnh Tôn Sư
Join Date: Nov 2006
Posts: 32,666
Thanks: 28,986
Thanked 19,345 Times in 8,819 Posts
Mentioned: 162 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 790 Post(s)
Rep Power: 80
|
Cách đây chỉ hơn một trăm năm có ai nghĩ chỉ với chiếc điện thoại trên tay mọi người trên khắp thế giới có thể tṛ chuyện với nhau, và con chim sắt khổng lồ có thể bay trên trời với hàng trăm hành khách, hàng chục tấn hàng, rồi đặt chân lên mặt trăng, đi đến Sao Hoả…
Tất cả những điều kỳ diệu này đều đến từ những ư tưởng. Ư tưởng cũng được đồng nghĩa với những giấc mơ.
Sự phát triển của xă hội loài người luôn gắn với những giấc mơ, rất có lư khi nói rằng, trí tuệ con người không có giới hạn, con người mơ đến cái ǵ th́ con người sẽ thực hiện được thứ ấy.
Nhưng trên con đường thực hiện ư tưởng và giấc mơ của loài người cũng không thiếu những ư tưởng, giấc mơ hoang đường và rồ dại, khiến hàng trăm triệu người phải chết oan uổng.
Những kẻ ham sống sợ chết khát khao có một thứ thần dược trường sinh bất tử, những ḷ luyện kim đan ra đời.
Những kẻ lười biếng cố chế tạo một động cơ vĩnh cứu với năng lượng ban đầu có thể chạy được măi.
Những kẻ ham cuộc sống giàu sang, ngày đêm gục mặt trong các pḥng thí nghiệm để t́m ra công thức chế tạo vàng từ đất, nước và lửa, họ được gọi là những Nhà giả kim thuật.
Dù được cho là những kẻ điên rồ, và không ít trong số họ đă phải trả giá bằng tính mạng của ḿnh trong các pḥng thí nghiệm, nhưng họ chính là những người tiên phong đặt nền móng cho sự phát triển khoa học kỹ thuật sau này.
Nhưng nguy hiểm nhất là những kẻ “muốn làm bố thiên hạ” họ có những giấc mơ, ư tưởng về một thế giới đại đồng, con người sống như trên thiên đường “làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu” dưới sự chăn dắt của những kẻ được tôn sùng như thần, như thánh.
Họ thực hiện những ư tưởng của ḿnh không phải trong các pḥng thí nghiệm, trong công xưởng, ruộng đồng, mày ṃ những công thức toán, lư, hoá…
Họ thực hiện ư tưởng trên một thứ học thuyết bạo lực và đơn thuần để biến nó thành hiện thực là trấn lột, cướp bóc.
Những kẻ này báng bổ, phản bác, không có kẻ nào là Chúa, là Phật chỉ có những lănh tụ tối cao với một chính đảng duy nhất mới dẫn dắt xă hội loài người đi đến cái gọi là “thiên đường cộng sản”.
Đại diện đồng thời cũng là ông tổ của trường phái “Bố thiên hạ” là Marx.
Năm 1917 giấc mơ có một “xă hội thiên đường” đă đến với nước Nga, cùng với một kẻ phản chúa vĩ đại làm lănh tụ có tên Lenin
Sinh ra trong t́nh trạng “đẻ non đái ép” với vô vàn những chính sách hoang tưởng được lấy trong học thuyết của Marx, từ xoá bỏ sở hữu cá nhân, đồng hoá giai cấp, tập trung con người vào các công xă, nông trang tập thể, phân phối b́nh quân, kế hoạch hoá tập trung, mệnh lệnh… chỉ trong hơn 70 năm “xă hội thiên đường” ngỏm củ tỏi.
Cái giá phải trả cho “giấc mơ thiên đường” là hàng triệu người chết trong các trại cải tạo, trên các công, nông trường xă hội chủ nghĩa, hàng chục triệu người khác sống trong đói rét, lạc hậu dưới bàn tay tàn ác của cái gọi là chính quyền Xô Viết.
Nhưng đâu đó trên hành tinh, giấc mơ thiên đường xă hội chủ nghĩa vẫn c̣n tồn tại. Những đệ tử của Marx không cùng màu da, mũi tẹt vẫn tôn thờ nó.
Họ láu cá hơn, không c̣n công xă, nông trang tập thể, phân phối, kế hoạch hoá. Nhưng vẫn không từ bỏ quyền lực, bỏ rơi chuyên chính, công hữu đất đai, tài nguyên quốc gia... điều cốt lơi trong học thuyết do Marx để lại.
Họ vứt bỏ học thuyết cụ tổ, nhưng hàng ngày vẫn đọc kinh thánh Marx. Họ lai cấy tạo ra một học thuyết mới pha tạp như sự sự phối giống giữa con ngựa và con lừa đẻ ra con la.
Một xă hội nửa trăng, nửa đèn ra đời.
Thiện và ác sống chung với nhau. Dối trá, lá mặt lá trái, đạo đức giả có đất sinh sôi nảy nở.
Giàu, nghèo cùng chung một chí hướng nh́n về đảng vinh quang, lănh tụ vĩ đại.
Cai trị bằng pháp luật được gọi là “ta đánh ta”
Giáo dục xuống cấp, suy đồi là do thế lực thù địch chống phá, của mặt trái cơ chế thị trường, trong khi nền ngoại giao cây tre chạy đôn chạy đáo xin EU, Mỹ, Nhật Bản công nhận có nền kinh tế thị trường.
Họ bảo nhà nước là “của dân, do dân, v́ dân” nhưng dân phải sống trên mảnh đất thuê, đất mướn thuộc sở hữu nhà nước.
Quản đội nhân dân, Công an nhân dân, Toà án nhân dân, Ủy ban nhân dân, Hội đồng nhân dân… chỉ có mỗi Ngân hàng là của Nhà nước.
Họ ra Nghị quyết đến năm 2030 trở thành nước đang phát triển, có thu nhập trung b́nh cao. Đến năm 2045 là nước phát triển có thu nhập cao.
Nhưng mục tiêu đến năm 2020 trở thành nước Công nghiệp hoá theo hướng hiện đại thất bại, chưa xong việc này lại nhảy cóc sang việc khác, đúng là giấc mơ chẳng ai cấm, cứ thoải mái mà mơ.
Từ giờ đến năm 2030 chỉ hơn một cái đại hội nữa vẫn c̣n “đầy tớ của dân” ăn chặn của trẻ nhỏ, 11 đứa bé chung 3 gói mỳ tôm để đút túi 85 triệu đồng một tháng. Rất nhiều trẻ em đến trường rét run v́ thiếu quần áo ấm…
Họ xây dựng một xă hội thiên đường, bằng cách bỏ ra hàng triệu đô la đi mua ư tưởng, không phải v́ họ thiếu ư tưởng. Họ tự hào là đỉnh cao trí tuệ, lănh đạo nhân dân đi từ thắng lợi này đến thắng lợi khác, đi mua ư tưởng để làm ǵ?
Nói về ư tưởng không ai giỏi bằng họ, cả thế giới này đâu có ư tưởng vĩ đại về sự phát triển đất nước dựa trên nền kinh tế thị trường định hướng xă hội chủ nghĩa?
Họ không thiếu ư tưởng, họ là vua của những ư tưởng.
Đối ngoại họ có ư tưởng về cây tre.
Làm kinh tế ư tưởng c̣n bay bổng hơn “Biến không thành có, biến khó thành dễ, biến cái không thể thành cái có thể”
Về an ninh, quốc pḥng họ có “4 không”, có phải là một ư tưởng “ta không động đến ai, sẽ không ai động đến ta”nhưng lúc nào cũng sợ, nh́n đâu cũng thấy thế lực thù địch.
Về giáo dục lấy đạo đức tấm gương phong cách lănh tụ làm nền tảng, không phải dạy đối nhân xử thế, kỹ năng sống, hiểu biết pháp luật. Một ư tưởng từ thời bạo chúa Stalin, Mao vẫn c̣n đất sống th́ những ư tưởng văn minh nào có thể tồn tại?
Họ xây dựng nền văn hoá tiên tiến đậm đà bản sắc dân tộc, nhưng lại đang hô hào phải có nền công nghiệp văn hoá khi hoa mắt thấy ban nhạc Hàn Quốc Blackpink vơ về một đống tiền - Câu chữ lằng nhằng như thế, chẳng hiểu văn hoá nó là cái ǵ?
Ư tưởng về một nền văn hoá phải từ 350 ngh́n tỷ mới có? Họ nói rất hay, Văn hoá thuộc về nhân dân, vậy 350 ngh́n tỷ ấy dân có được tiêu đồng nào?
Họ dùng những đồng tiền ấy để mua cờ phát cho dân ra khơi bảo vệ chủ quyền để chống chọi với tàu sắt, đạn đồng, treo khắp nơi để thể hiện ḷng yêu nước.
Cả một quốc gia là một màu đỏ, điều họ học được từ “Cách mạng văn hoá” man rợ của Mao bên Trung Quốc.
Giao thông ách tắc, ô nhiễm môi trường, quản trị kém cỏi, họ bỏ tiền ra để mua ư tưởng, t́m ư tưởng để giải quyết vấn đề này.
Ư tưởng nó mênh mông, khi thực hiện có thành công, có thất bại, không có ǵ hợp thức hoá dễ bằng tiêu tiền cho ư tưởng.
Đừng giả vờ nhầm lẫn để dễ đánh bùn sang ao như kiểu lấy 19 tỷ ngân sách nghiên cứu vaccine Covid trong vụ Việt Á.
Từ ư tưởng họ đưa vào nghị quyết, chỉ đạo của Bộ chính trị “nhanh chóng chuyển các trường đại học, bệnh viện, trụ sở các Bộ ngành ra khỏi trung tâm theo quy hoạch” mà hơn chục năm vẫn ́ ra đấy.
Giao thông cộng cộng hơn chục năm không làm xong ngầm hoá, xe máy vẫn kẹt cứng, hỏi công nghiệp hoá theo hướng hiện đại là thế ư?
Ra rả áp dụng công nghệ trong quản lư, về công nghệ xanh… nắp cống trên đường, cái th́ vỡ, cái cập kênh, cái sứt, cái mẻ cứ sửa đi làm lại, vỉa hè nay lát, mai phá ra quân rầm rộ đâu lại vào đấy.
Họ không thèm học những ư tưởng làm sạch sông Tô Lịch của người Nhật, họ nghĩ ra cách lấy nước sạch hoà với nước bẩn, ô nhiễm để tái sinh con sông lịch sử, chia đều sự ô nhiễm cho các vùng khác để thể hiện sự công bằng…
Ư tưởng viển vông để làm ǵ? Hăy giải quyết những đống thối c̣n nằm sờ sờ ra đấy.
Có ư tưởng nào có thể thành hiện thực trong những giấc mơ của những kẻ mất trí. Chỉ có ư tưởng ăn cắp, tham nhũng là đua nhau phát triển mạnh mẽ, đầy tinh vi và xảo quyệt.
Điều đáng kinh ngạc hơn, chẳng ư tưởng nào thành hiện thực, ư tưởng thất bại này chồng lên ư tưởng thất bại kia nhưng vẫn đi từ thắng lợi này đến thắng lợi khác.
Sau mỗi lần thất bại, ư tưởng sau càng điên rồ, viển vông trong niềm hân hoan và hy vọng bằng những ngôn từ, và những chính sách mà họ gọi là cách mạng….
Cách mạng, cách mạng lúc nào cũng cách mạng… cụ tổ Marx nói rằng “cách mạng là bạo lực” vậy những cuộc cách mạng ấy luôn hàm chứa sự áp đặt … những ư tưởng với sự áp đặt tuyệt đối nó là kết quả nỗi ám ảnh về sự thất bại… cho nên nó luôn thất bại là như vậy.
__________________
|