View Single Post
Old 2 Weeks Ago   #7
Gibbs
R9 Tuyệt Đỉnh Tôn Sư
 
Gibbs's Avatar
 
Join Date: Nov 2006
Posts: 33,067
Thanks: 29,097
Thanked 19,452 Times in 8,885 Posts
Mentioned: 162 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 794 Post(s)
Rep Power: 81
Gibbs Reputation Uy Tín Level 11Gibbs Reputation Uy Tín Level 11Gibbs Reputation Uy Tín Level 11Gibbs Reputation Uy Tín Level 11Gibbs Reputation Uy Tín Level 11Gibbs Reputation Uy Tín Level 11
Gibbs Reputation Uy Tín Level 11Gibbs Reputation Uy Tín Level 11Gibbs Reputation Uy Tín Level 11Gibbs Reputation Uy Tín Level 11Gibbs Reputation Uy Tín Level 11Gibbs Reputation Uy Tín Level 11Gibbs Reputation Uy Tín Level 11Gibbs Reputation Uy Tín Level 11Gibbs Reputation Uy Tín Level 11Gibbs Reputation Uy Tín Level 11Gibbs Reputation Uy Tín Level 11Gibbs Reputation Uy Tín Level 11Gibbs Reputation Uy Tín Level 11Gibbs Reputation Uy Tín Level 11Gibbs Reputation Uy Tín Level 11Gibbs Reputation Uy Tín Level 11Gibbs Reputation Uy Tín Level 11Gibbs Reputation Uy Tín Level 11Gibbs Reputation Uy Tín Level 11
Default

Năm 1971, Không Quân VNCH tiếp tục tuyển mộ thêm các khóa Không Quân Phi Hành nhằm bổ sung cho các phi đoàn Trực Thăng và Vận Tải của Không Quân VNCH, đang thiếu hụt quân số, khi quân đội Hoa Kỳ ào ạt chuyển giao phi cơ cho Không Quân VNCH theo chương tŕnh “Việt Nam Hoá Chiến Tranh” của chính phủ Mỹ. Khóa 1/71 HSQ Cơ Khí Phi Hành Trực Thăng được tuyển mộ, vào tháng 4, năm 1971.

Đặng Hoàng, biệt danh Hoàng “C̣”, đă gia nhập Quân Chủng Không Quân khóa 1/ 71, Đại Đội 55, gồm 102 khóa sinh. Học hai giai đoạn Căn Bản Quân Sự HSQ xong, Đại Đội 55 được chia ra làm ba nhóm theo học chuyên nghiệp: một phần ba quân số Đại Đội 55 theo học khóa Cơ Phi Trực Thăng, một phần ba theo học Cơ phi Vận tải và một phần ba c̣n lại theo học phi cơ Trực Thăng Vận Tải.

Đặng Hoàng đă may mắn được theo học vận tải cơ “có cánh”. Sau khi thụ huấn khóa Cơ Phi Vận Tải xong, ra trường, Đặng Hoàng đă được phục vụ cho Phi Đoàn Vận Tải Cơ C-7A Caribou, đồn trú ở căn cứ Phù Cát. Sau 6 tháng thành lập Phi Đoàn Thần Long 427, đơn vị của Đặng Hoàng được chuyển ra Căn cứ Đà Nẳng, đảm trách các phi vụ tiếp tế tiền đồn thuộc Quân Đoàn I, Vùng I Chiến Thuật.

Đặng Hoàng đă phục vụ cho Phi Đoàn Thần Long 427, C-7A Caribou được hơn 3 năm với 2,000 giờ bay.

Thành phố Đà Nẵng bắt đầu rơi vào cuộc di tản nhiều hỗn loạn. Người cơ khí viên Trực thăng UH-1H Nguyễn Thế Đoàn, một chiến sĩ vô danh, thầm lặng, Thế Đoàn là người bạn thân cùng khóa 1/71 HSQ Cơ phi, cùng đại đội 55 với Đặng Hoàng. Thế Đoàn cũng chịu chung hoàn cảnh di tản gian nan, khắc nghiệt, nội tâm hoang mang, mọi người đang t́m kiếm các phương tiện rời Đà Nẵng. Dù người di tản chưa thực sự nh́n thấy bóng dáng của cộng sản, họ đă phải tranh giành, t́m đường thoát thân, di tản khỏi thành phố thân yêu Đà Nẳng, để đi vào trong nam, lánh xa những tên cộng phỉ bắc việt ác ôn và hiểm độc.

Với những ám ảnh về các vụ tàn sát tập thể thường dân vô tội do cộng sản Việt Nam đă gây ra cho chính đồng bào của họ; đấu tố ngoài Bắc hay chôn sống thường dân Tết Mậu Thân 1968 tại Huế, đủ chứng minh cho bất cứ người Việt Nam nào cũng đă biết rơ sự tàn ác và man rợ của cs VN đă vượt ra ngoài sức tưởng tượng của con người.

Từ những vụ sát nhân tập thể của Nhân Văn Giai Phẩm, Cải Cách Ruộng Đất ở ngoài Bắc, khiến một triệu người miền Bắc Việt Nam phải “bỏ của chạy lấy mạng” vào trong Nam, cho đến những vụ chon sống và tàn sát tập thể một cách vô cảm, dă man, vô tội vạ ở Huế; đủ để chứng minh sự độc ác, man rợ và nguy hiểm của bọn cộng sản bắc việt, ai cũng muốn lánh xa tên cộng sản sát nhân máu lạnh đó, để khỏi bị trở thành là những nạn nhân chết oan cho sự sát nhân bừa băi, vô trách nhiệm.

Chàng lính Không Quân trẻ 23 tuổi mang nhiều ưu tư, trầm cảm, lo lắng cho tương lai của đất nước, thân nhân, gia đ́nh và bản thân, chưa biết cuộc sống ngày mai sẽ ra sao dưới sự cai trị khắc nghiệt của bọn cộng sản, vốn bản chất rất độc ác, xảo trá và quỷ quyệt.

Gương mặt Nguyễn Thế Đoàn trở nên lầm ĺ, tuyệt vọng, cay cú, oán hận những người Hoa kỳ đă xúi giục chiến tranh chống cộng, rồi phản bội, bỏ rơi nhân dân Việt Nam Cộng hoà phải gánh chịu hậu quả đau đớn của cuộc chiến, trong bàn tay máu của bọn cs VN.

Cuộc di tản gian truân

Thành Phố Đà Nẳng đă bắt đầu di tản. Đêm 28 tháng 3, 1975. Phi hành đoàn của Đại úy Nguyễn Văn Vinh (sau chiến tranh, anh đă qua đời ở Huế), Đại Úy Hoàng Văn Thủy (đang sống ở USA), Cơ Phi Nguyễn Thế Đoàn và Vũ Khí Phi Hành Trịnh Văn Liêm, c̣n rất trẻ, mới ra trường, vừa về phục vụ cho Phi Đoàn 253, Sói Thần, trong một thời gian ngắn. Họ là phi hành đoàn Trực Thăng Vơ Trang UH-1H, Gunship của Phi Đoàn 253 Sói Thần, phi hành đoàn cuối cùng sắp di tản khỏi Đà Nẳng, phi cơ của họ thiếu xăng, c̣n đang bay ṿng ṿng t́m thêm xăng để ra đi.

T́nh h́nh thành phố Đà Nẳng càng lúc càng trở nên tồi tệ, trong sự rối ren, hỗn loạn. Chiếc phi cơ trực thăng UH-1H, Gunship của Nguyễn Thế Đoàn có sức chứa 1,200 pound nhiên liệu phản lực JP-4 để họ có thể di chuyển về Nha Trang. Có phi cơ nhưng không có nhiên liệu cũng giống như “đại bàng không có cánh”. Phi hành đoàn đă quyết định bay từ Non Nước trở lại phi trường Đà Nẳng t́m xăng để di tản.

Cuộc dẫn độ trên không

Vừa bay qua khỏi Sa Huỳnh để vào không phận tỉnh B́nh Định. T́nh h́nh chiến sự Việt Nam rất căng thẳng, đề pḥng cộng quân nhiều thủ đoạn, có thể chúng sẽ xử dụng phi cơ của KL VNCH đă bỏ lại ở phi trường Đà Nẳng để tấn công chúng ta. Sư đoàn VI Không quân đă ra lệnh kiểm soát chặt chẽ không phận, truy đuổi và áp giải các phi cơ lạ bay trong không phận Vùng II Chiến thuật.

Chiếc Bạch Yến đă bay kè trên đầu, chuyển tín hiệu cấm không cho phi hành đoàn chiếc trực thăng UH-1, Gunship của Đại úy Vinh không được phép bay vào trong Miền nam. Thêm hai chiếc trực thăng UH-1H, Gunship của phi đoàn Mănh Sư 243, Phù Cát, tiếp trợ, bay kè hai bên, ép buộc và áp giải chiếc phi cơ của Đại úy Vinh phải đáp xuống phi trường Phù Cát, chờ xác định lư lịch của Không quân.

Lúc phi cơ đáp ở Phù cát, với 4 anh chàng Không quân “trơ trụi” trông giống như 4 anh du kích sống ở trong bưng, họ đă lái phi cơ với quần xà lỏn, áo thun, chân đất. Thêm hai chiếc chiến xa M113, kè kè hai bên, áp giải 4 anh Không quân “trơ trụi” chưa biết Không quân thật hay giả, về Bộ chỉ huy Căn Cứ Phù Cát.

Cấp chỉ huy căn cứ Phù Cát đă liên lạc với Phi Đoàn Sói Thần 253 đă di tản về đến Nha Trang, để chứng minh lư lịch những người Không Quân vừa bị bắt, họ đă khai, họ là nhân viên phi hành của Phi Đoàn Sói Thần 253, Đà Nẵng, đang trên đường di tản về Nha Trang. Trên đường đi, họ chẳng may đă bị cướp hết quần áo và giấy tờ tùy thân. Sói Thần 2, giới chức cao cấp nhất của phi đoàn Sói Thần đă di tản và hiện có mặt tại Nha Trang. Phi hành đoàn Sói Thần 2 đă phải bay ra Phù Cát để nhận diện nhân viên của họ. Cuối cùng, Sói Thần 2 đă nhận ra và xác nhận, đúng họ là các nhân viên phi hành của Phi Đoàn Sói Thần và Phi hành đoàn Sói Thần 2 đă xin phép mang 4 nhân viên phi hành lạc loài của họ về Nha Trang.

Tại đây, Mevo Thế Đoàn vui mừng gặp lại và đoàn tụ với người bạn cùng khoá 1/71, Đại Đội 55, bạn Đặng Hoàng (c̣) hai đứa đă quen thân từ nhỏ, Hoàng là cơ phi C-7A Caribou, Phi Đoàn 427 Thần Long, cả hai người cùng đóng ở căn cứ Đà Nẵng, Đặng Hoàng đang theo học khóa Cao Đẳng Cơ Phi Vận Tải tại Trung Tâm Huấn Luyện Nha Trang.

Thành phố Nha Trang cũng đang bắt đầu phải di tản. Thế Đoàn và Đặng Hoàng đă được C130 chở về Sài g̣n, tŕnh diện Bộ Tư Lệnh KQ, trước khi thành phố Nha Trang thất thủ.

Người lính trẻ Không quân vô danh, Đặng Hoàng vô cùng đau khổ, tuyệt vọng cho đất nước Việt Nam Cộng ḥa đang tan thương và oan nghiệt cho vận nước đen tối. Suốt lộ tŕnh vượt thoát Cộng sản Việt Nam từ Miền trung về đến Sài g̣n, chàng Không quân Đặng Hoàng đă chuẩn bị sẵn cho cuộc đời ḿnh, anh suy tính và đang sắp xếp cho một cuộc “ra đi” êm đẹp trong cái ngày đau thương, Sài g̣n thất thủ, khi người Cộng sản chiến thắng, chiếm trọn Miền nam.

Đặng Hoàng cố gắng về Sài g̣n gặp mặt cha mẹ và thân nhân lần cuối cùng cho một quyết định bí ẩn trong tâm tư người lính Không quân hiền lành ít nói, rất gan dạ. Ba tuần lễ Hoàng đă sống trong cái không khí nặng nề, đầy tử khí và ám ảnh của một cuộc chiến bại đau đớn tại thủ đô Sài g̣n, đang chậm chạp diễn ra.

Về Sài g̣n, hai người, Đặng Hoàng và Thế Đoàn càng gắn bó với nhau trong t́nh thân hữu của những ngày đất nước VNCH đen tối. Nhiều lần, bạn Thế Đoàn tính toán, đă rủ Đặng Hoàng vào phi trường Tân Sơn Nhứt, chực chờ, t́m cơ hội di tản ra ngoại quốc, sống b́nh an, nếu cộng sản Việt Nam cưỡng chiếm và cai trị tàn bạo ở Miền nam Việt Nam. Đă là hai nhân viên phi hành, từng phục vụ trong hai ngành không vận quan trọng: Trực thăng và Vận tải của Không Lực, họ có đủ tư cách và cơ hội để theo đoàn chiến sĩ Không quân ra đi di tản trên các chuyến bay ra ngoại quốc. Nhưng Đăng Hoàng đă mệt mỏi, chán nản với cuộc sống không c̣n một chút tương lai, bị lừa lọc, sống vô nghiă, không thể bỏ lại thân nhân, đàng sau cuộc chiến, gánh chịu những oan trái của chiến tranh. Hoàng đă âm thầm có những quyết định riêng cho chính ḿnh. Dường như, anh đă có một giải pháp cá nhân êm đẹp nào đó.

Tất cả niềm hy vọng chiến đấu cho một Thủ đô Sài g̣n và Miền nam Việt Nam sống trong sự b́nh an, vui vẻ, hạnh phúc, được hưởng một bầu không khí tự do dân chủ, tốt đẹp như bao nhiêu quốc gia ḥa b́nh và thân thiện khác, đúng với ư nghĩa của một con người. Nào ngờ, bây giờ, khát vọng đó của toàn dân VNCH đă hoàn toàn sụp đổ theo gót giầy xâm lược của bộ đội Bắc Việt đang tràn ngập Vùng III Chiến thuật, vây kín thủ đô. Họ sẽ pháo kích tan tành, tấn công tàn sát, cưỡng chiếm Miền nam Việt Nam và rồi bọn họ sẽ hớn hở, ca hát, nhảy múa, vui mừng chiến thắng.

SÀI G̉N NHUỘM MÁU

Đặng Hoàng đă thay bộ y phục dân sự, vẻ mặt b́nh tĩnh, anh đă tỏ ra không một chút sợ hăi, khi đă có sẵn trong tư tưởng những hành động, anh sẵn sàng đối diện với kẻ thù Cộng sản, Hai đêm dài, Cộng quân pháo kích tan tành, giao tranh ác liệt, tấn chiếm phi trường Tân Sơn Nhứt và thành phố Sài g̣n, Đặng Hoàng không thể t́m được một giấc ngủ b́nh yên.

Suốt từ sáng sớm, ngày 30-4-1975, anh đă lái xe đi quan sát t́nh h́nh khắp nơi trong thành phố Sài g̣n. Thôi rồi, Miền Nam Tự Do của Việt Nam Cộng Hoà không c̣n nữa rồi ! Bọn giặc cướp cộng sản Bắc Việt đă thực sự chiến thắng: một bầy nón cối, dép râu, súng AK-47, chiến xa T-54, cờ xí, du kích, bộ đội, đă tràn ngập thủ đô, chúng xuất hiện khắp mọi nẻo đường, làm ô uế, dơ bẩn thành phồ Sài G̣n thân yêu.

Lúc 10 giờ sáng, ngày 30-4-1975, Đặng Hoàng đă bủn rủn tay chân, buồn rũ rượi, khi nghe lệnh của tên tướng phản chủ Dương Văn Minh, một tay chính trị gia thân cộng, đă hai lần phá hoại chính thể Đệ I lẫn Đệ II VNCH, làm lợi cho bọn giặc cướp cs VN: hắn ta đă sát hại Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm, phế bỏ Ấp Chiến Lược và bây giờ, đă kêu gọi Quân Đội VNCH giữ nguyên vị trí chờ bàn giao vũ khí cho bọn giặc cướp cs.

Đặng Hoàng tuyệt vọng, đau buồn tiếp tục đón nhận thêm những tin tức đau thương dồn dập xảy đến. Vào buổi trưa, ngày 30-4-1975, tin tức rúng động Sài g̣n về cái chết dũng cảm của Trung tá Nguyễn Văn Long, cảnh sát Quốc gia VNCH đă dũng cảm tự sát, ông không muốn sống với kẻ thù cộng sản, để bị cộng sản Việt Nam bắt làm nô lệ, trả thù tàn nhẫn.

Nguồn tin tự sát tập thể chấn động khác lại tiếp nối. Người dân Sài g̣n vô cùng đau thương cho một cuộc tự sát tập thể, một tiểu đội chiến sĩ Nhảy Dù kiêu hùng, đă dũng cảm chiến đấu tại Sài G̣n, bắn cháy mấy chiếc chiến xa T-54 của bọn giặc cộng trước cổng phi trường Tân Sơn Nhứt, họ đă rút về vườn Tao Đàn. Quá đau đớn, v́ đă bị ép buộc phải thi hành theo lệnh đầu hàng quân cộng sản của một tên tướng phản chủ, Dương Văn Minh. Họ đă ôm nhau cùng chia sẻ những quả lựu đạn cuối cùng dành cho chính ḿnh, họ hiên ngang ra đi giữa ḷng thủ đô, những người chiến sĩ trả nợ núi sông khi giấc mộng giữ nước không thành. Ôi đẹp đẽ biết bao, sự tiết tháo hào hùng của những người lính Nhảy Dù dũng cảm của Quân Đội VNCH, vang danh một thuở.

Đặng Hoàng đă nhỏ lệ tiếc thương cho các vị sĩ quan và binh sĩ dũng cảm, họ đă anh dũng tự hủy hoại mạng sống của chính ḿnh, trả nợ núi sông và đă chọn cái chết cho sự b́nh an cá nhân, làm rạng danh Quân Đội VNCH, là những hành động dũng cảm của những người chiến sĩ can trường, xem cái chết nhẹ tựa hồng mao. H́nh ảnh cao đẹp ngàn đời đó như đă ngấm ngầm khích lệ tinh thần người lính trẻ Không Quân Đặng Hoàng của đoàn quân VNCH đă bị bức tử và bại trận.

Tối đêm 30-4-1975, ba mẹ Đặng Hoàng đă nh́n thấy vẻ mặt tươi tĩnh của người con trai, hai vợ chồng có vẻ an tâm đôi chút, trong cái bầu không khí của Sài g̣n đang căng thẳng, nghẹt thở và khắc nghiệt, họ đinh ninh con ḿnh sẽ t́m đường ra đi, lo cho tương lai, khi hai vợ chồng nh́n thấy đứa con của họ đang thu xếp vội vă mấy bộ quân phục, và khẩu súng lục Ruleau P.38 vào túi xách.

Hoàng rút vội cái áo lạnh Không Quân đắt tiền, choàng lên người cho mẹ của anh, tặng mẹ, giữ làm kỷ niệm, Hoàng có vẻ đang suy tính và vội vă t́m đường di tản, mấy ngày trước bố mẹ anh cũng đă bao lần hối thúc Hoàng vào phi trường Tân Sơn Nhứt t́m phương tiện trốn ra ngoại quốc. Anh cứ ở ĺ trong nhà. Chỉ có Hoàng là con trai nối dơi tông đường. Bố mẹ anh lo sợ mất anh, gia đ́nh sẽ bị tuyệt tông. Bây giờ, anh mới chịu lo toan, không biết c̣n kịp và có con đường nào cho anh trốn ra ngoại quốc nữa hay không đây?

Đăng Hoàng cũng đă hẹn trước với người bạn thân Thế Đoàn, anh ta mới vừa rời khỏi biệt đội di tản, vừa trở về Sài G̣n từ Cần Thơ, Vùng IV Chiến thuật, có cái hẹn, hai đứa sẽ gặp nhau sáng ngày mai, 1-5-1975, tại nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi. Đặng Hoàng chỉ nói ngắn gọn: “cả hai sẽ cùng ra đi, nếu Thế Đoàn muốn đi theo Hoàng”. Nhưng tại sao lại gặp nhau ở nghĩa trang? Đi đâu mới được? Dù người bạn thân Thế Đoàn có thắc mắc, Hoàng vẫn giữ im lặng, không giải thích, là bọn họ sẽ đi đâu.

Sài G̣n, đêm dài nhất

Suốt cả đêm Đặng Hoàng trằn trọc, không tài nào chợp mắt được, h́nh ảnh CSVN lởn vởn trong đầu quấy nhiễu tâm tư của người lính bại trận. H́nh ảnh VC giết người rùn rợn anh đă chứng kiến trong suốt thời gian chiến tranh, như một đoạn phim cũ từng tự quay lại trong tâm trí anh. Anh không c̣n tha thiết để sống trong một xă hội chủ nghĩa dối trá.

Nhận thấy người bạn thân của ḿnh Nguyễn Thế Đoàn thiếu cương quyết, yêu đời, dễ ǵ anh ta chấp nhận ra đi với ḿnh. Nh́n đồng hồ gần 2 giờ sáng. Đặng Hoàng hủy bỏ ư định chờ trời sáng gặp Thế Đoàn cùng ra đi chung. Đặng Hoàng quyết định ra đi một ḿnh.

Lúc 2 giờ sáng, Đặng Hoàng đánh thức bố mẹ của anh dậy để từ giă ra đi. Ông bà thân sinh của anh rất lo lắng với t́nh h́nh Sài G̣n vẫn c̣n đang rối ren, nóng bỏng, đầy bất trắc, bọn giặc cướp xâm lược từ phương bắc vẫn đang tràn ngập khắp mọi nẻo đường thành phố Sài G̣n. Bố mẹ Hoàng lo sợ bọn cộng phỉ bắc việt sẽ khám xét, khám phá ra quân phục và vũ khí của anh đă mang theo, có thể họ sẽ xử tử Đặng Hoàng. Anh là con trai nối dơi tông đường, Hoàng mất đi gia đ́nh anh sẽ bị tuyệt tự.

Ông bà van xin người con trai hăy giấu đi những thứ đồ vật quân đội nguy hiểm đó ở trong nhà, ông bà mới an ḷng. Đặng Hoàng đă quyết định phải mang theo các vật bất ly thân của người lính. Bố mẹ Hoàng đă đau ḷng tiễn đưa con ra đi trong nước mắt, đầy lo âu. Ông bà thân sinh của Đặng Hoàng không ngớt cầu nguyện sự may mắn cho người con trai thân yêu của họ.

Lúc này, bọn giặc cướp từ bắc việt đang đóng chốt dầy đặc khắp nơi. Trong đêm khuya, Đặng Hoàng đă luồn lách qua những con đường nhỏ và may mắn đi đến nghiă trang Mạc Đĩnh Chi, b́nh an vô sự.

Màn đêm bao phủ nghiă trang âm u của đêm 30 tăm tối. Tiếng côn trùng hoà lẫn tiếng ve dế rên rỉ thảm năo trong đêm trường cô tịch. Đặng Hoàng gục đầu thổn thức, hai hàng nước mắt rưng rưng, tạ lỗi cùng cha mẹ, gia đ́nh và dân tộc Việt Nam. Nước mắt của anh đă tuôn rơi cho thảm cảnh bại trận tức tưởi của Quân Đội Miền Nam Việt Nam, bao gia đ́nh sẽ ly tán, khổ đau. Thương người dân từ nay phải sống trong bàn tay sắt máu của bọn ác quỷ cộng sản hiểm độc.

Khẩu súng lục Ruleau P-38 lạnh lùng nằm trong tay của Đặng Hoàng, 3 năm nó đă theo và bảo vệ sinh mạng cho anh trên khắp nẻo đường đất nước, giờ đây, cũng chính nó sẽ giúp chàng, rời xa thế gian nhiễu nhương, bỏ lại đàng sau nước Việt Nam khổ ải.

Đặng Hoàng lau khô ḍng nước mắt căm hờn, đặt mũi súng trên màng tang bên phải. Nhắm nghiền đôi mắt, rít lấy hơi thở dài xua tan tư tưởng u ám, sợ hăi. Anh tự nhủ: “cơn đau chỉ một thoáng trôi qua” cùng ư tưởng, anh đă mạnh mẽ tự ra lệnh cho ngón tay trỏ của chính ḿnh siết mạnh c̣ súng.

Tiếng súng nổ chát chúa vang động một góc trời trong nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi. Côn trùng và tiếng ve dế khóc than rên rỉ trong đêm khuya đều im bặt, như đón chào linh hồn của một người vừa mới ra đi.

Máu tươi hoà lẫn óc người trắng hếu, phun vọt từ lỗ đạn thoát ra bên trái, loang lổ trên mặt đất, văng tung tóe, lốm đốm dính đầy trên cái mộ bia bên cạnh, Đăng Hoàng bật ngă người xuống mặt đất, máu tươi trào ra ướt đẫm nửa gương mặt, rồi đọng thành vũng trên mặt đất. Đôi mắt Hoàng lồi lên v́ viên đạn đă đẩy nó về phía trước, nó co giựt mạnh, những ngón tay và ngón chân giựt liên hồi, rút cong queo, như chống chọi cơn đau đớn thấu tim. Miệng ngáp ngáp, phát ra âm thanh kḥ khè, cố kéo những hơi thở cuối cùng cho sự sống. Đôi mắt Hoàng từ từ đứng im, thân thể, tứ chi cũng dần dần buông xuôi, bất động. Anh đă thực sự nhẹ nhàng ra đi êm ả, sau cơn đau ngắn ngủi. Giă từ thế gian lọc lừa, khổ ải và nhiều tội ác.

Tiếng súng của Đặng Hoàng lẻ loi vang động giữa ḷng Thủ Đô Sài G̣n của ngày bọn ác quỷ cộng phỉ bắc việt xâm chiếm Thủ Đô Sài g̣n của Miền Nam Việt Nam, 1-5-1975. Hàng trăm tiếng súng khác cũng đang nổ rải rác trên mảnh đất oan nghiệt Miền Nam Việt Nam đau thương. Đă có bao nhiêu người Chiến Sĩ QL.VNCH cùng cảm nghĩ, cùng trách nhiệm và cùng sự tự quyết không đội trời chung với bọn cộng sản độc ác và man rợ.

Trong số những quân nhân VNCH tuẫn tiết này lần lượt đă có những vị danh tướng được nhân dân VNCH kính trọng Nguyễn Khoa Nam, Lê Văn Hưng, Phạm Văn Phú, Trần Văn Hai, Lê Nguyên Vỹ, và hàng trăm sĩ quan, chiến sĩ anh hùng khác đă cùng đồng hành với người chiến sĩ Không Quân VNCH Đặng Hoàng đă anh dũng tuẫn tiết chứ nhất quyết không hàng bọn giặc cướp xâm lược. Để rồi, họ đă có chung một ngày giỗ tập thể của Quân Đội VNCH. 1-5-1975.

Xác người chiến sĩ VNCH trong nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi sáng 01/ 05/1975

Trời Sài g̣n sáng trắng. Theo lời hẹn với người bạn thân, Đặng Hoàng, Nguyễn Thế Đoàn đă lái chiếc xe đến nhà người bạn. Khi đến nơi, Thế Đoàn chưng hửng qua lời kể của bố mẹ Hoàng đă cho biết, Hoàng đă ra đi từ lúc 2 giờ sáng, người nhà chẳng biết anh đi đâu. Chỉ biết Hoàng ra đi với túi hành trang nhỏ. Gia đ́nh tin rằng Hoàng đang t́m đường di tản ra khỏi nước Việt Nam.

Thế Đoàn bàng hoàng nghĩ ngợi. Không biết lư do ǵ Đặng Hoàng đă hẹn với ḿnh ra nghiă trang, rồi anh bạn ấy lại thay đổi ư định, ra đi một ḿnh. Thế Đoàn đang hồi hộp lo lắng cho số phận của người bạn thân. Anh nhanh chóng từ giă bố mẹ Đặng Hoàng, phóng xe một mạch đi thằng đến điểm hẹn ở nghiă trang Mạc Đĩnh Chi, theo lời dặn ḍ của người bạn thân.

Vừa đậu xe vào cổng nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi, Thế Đoàn vội vàng tắt máy xe, chạy một ṿng đi t́m kiếm Đặng Hoàng. Anh ta lục lạo kỹ càng khắp mọi nơi, vẫn không t́m ra được dấu vết ǵ của Đặng Hoàng. Đoàn mừng thầm trong bụng với hy vọng Đặng Hoàng thực sự đă có ư định t́m đường đi di tản ở đâu đó. Anh quyết định phải đi t́m cho ra tông tích của người bạn thân.

Vừa trở lại, định lấy xe ra đi. Thế Đoàn đă may mắn gặp người quản lư nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi. Nh́n thấy vẻ mặt ngơ ngác, dáng điệu vội vă, cử chi nhiều lo âu. Thế Đoàn vừa mới mở lời chào và định hỏi thăm. Người quản lư nghiă trang đă suy đoán, nhận ra ngay anh đang đi t́m kiếm người bạn đă tự sát tối hôm qua. Người quản lư nghĩa trang sau khi chứng kiến đă lấp vội xác người lính trẻ đă tự vận lúc rạng sáng, ông đă tạm thời chôn xác nạn nhân xuống một cái huyệt bỏ trống, do đă có người bốc mộ thân nhân ba tuần trước.

Thế Đoàn vừa nghe qua, anh bủn rủn cả tay chân, nuôi hy vọng người tự sát đó không phải là Đặng Hoàng. Đoàn chạy nhanh vào góc trong của nghĩa trang, t́m ngôi mộ mới vừa lấp đất của người quản lư đă chỉ dẫn. Khi đến nơi, anh vừa run, vừa sợ phải đối diện với xác chết, hồn ma, vừa thương bạn, nước mắt của anh chảy đầm đià.

Đúng rồi! Một ngôi mộ mới vừa phủ đất sơ, mặt đất trũng, hiện ra trước mặt anh. Đoàn nhanh nhẹn quỳ xuống, ḷng thương yêu bạn dâng cao khiến anh dùng cả đôi tay cào xới liên hồi những mảng đất xốp vừa phủ lên người đă chết, bằng hai bàn tay Đoàn cào bới lia lịa. Anh khựng lại, khi đôi tay anh chạm phải những vật mềm, h́nh như vải áo quần màu xanh của quân đội, họ đă cuốn lấy thân xác người đă chết. Đúng rồi, họ đă dùng các vải áo quần để liệm xác nạn nhân. Thế Đoàn nhẹ nhàng tháo gỡ mấy viên gạch họ đă dằn trên thân người quá cố. Đôi tay anh run lên bần bật, nước mắt ràn rụa, đầy lo âu. Đoàn vẫn c̣n nuôi một hy vọng nhỏ, người chết nằm đây không phải là người bạn thân thương Đặng Hoàng của anh.

Bàn tay run rẩy của Đoàn chậm chạp, kéo nhẹ tấm vải che cái đầu của người quá cố. Phản ứng tự nhiên, Đoàn ngă bật ngửa ra phía sau, kinh hoàng, anh cố tránh né cái nh́n khủng khiếp của người đă chết, ma quái, rất rùng rợn. Gương mặt người chết kinh khủng quá, không c̣n giống Đặng Hoàng bạn thân của ḿnh, đôi mắt chăm chăm nh́n Đoàn trong sự kinh hoàng. Những đường máu ngoằn ngoèo trên gương mặt vẫn c̣n nguyên hiện trộn lẫn những mảng óc người trăng trắng, dính đầy bụi đất, phủ trên gương mặt đă cạn hết máu xanh lè, với đôi mắt lồi ra trông thật quái dị. Đoàn bật khóc sướt mướt, chỉ thốt được những tiếng rên rỉ thảm năo “Hoàng ơi! Sao mầy bỏ tao mà đi !”.

Cơn sốc nhanh chống lướt qua, Thế Đoàn hoàn hồn, ḷng thương bạn mạnh mẽ hơn sự sợ hăi, lấy lại b́nh tĩnh, tay anh run run kéo mảnh vải che lấy gương mặt Đặng Hoàng thân thương. Nó vội vă, lái xe chạy như bay về nhà báo tin cho gia đ́nh Hoàng đến mang xác anh về nhà tắm rửa, tẩn liệm và làm ma chay cho người chiến sĩ Không Quân VNCH quá can trường, bất khuất, đă anh dũng đền nợ nước vào giờ thứ 25 của cuộc chiến tranh Việt Nam. Một người chiến sĩ hăy c̣n quá trẻ, đă dũng liệt Vị Quốc Vong Thân, hiên ngang bước vào sử xanh.

Từ đó, vong hồn Đặng Hoàng thường hay về nhà Thế Đoàn, thỉnh thoảng hai đứa thường gặp gỡ nhau trong giấc ngủ, tâm sự trong những giấc chiêm bao thân thiết, gặp vong hồn bạn thân Đặng Hoàng hoài thét rồi cũng quen, chẳng c̣n ǵ phải sợ hăi nữa. Tuy âm dương cách trở, nhưng bóng dáng hai người vẫn không cách ĺa nhau trong những giấc chiêm bao.

Hàng năm cứ đến ngày 1 tháng Năm, gia đ́nh Thế Đoàn vẫn cúng giỗ cho người bạn thân của anh. Sau khi chết, Hoàng thực sự là anh em một nhà với Thế Đoàn. Con cháu của Thế Đoàn xem bác Hoàng như là chú bác ruột trong gia đ́nh với cái bàn thờ trang nghiêm giữa căn nhà nghèo nàn. Các con cháu của ông NGUYỄN THẾ ĐOÀN, bây giờ đă lớn tuổi rồi, cũng đều cúng giỗ cho bác ĐẶNG HOÀNG của chúng nó.

Sau hơn 40 năm, câu chuyện hy sinh anh dũng trong âm thầm lặng lẽ của người lính Không Quân VNCH, Anh Hùng Đặng Hoàng, Phi Đoàn 427 Thần Long, C-7A Caribou mới được kể lại chi tiết để mọi người cùng biết đến và vinh danh một người con ưu tú và can trường của Miền Nam Việt Nam, thà hy sinh chứ cương quyết không khuất phục trước bọn giặc thù xâm lược từ bắc việt.
__________________
Gibbs_is_offline   Reply With Quote
 
Page generated in 0.04633 seconds with 9 queries