
Ông lăo mỗi chiều đều ghé quán ven đường, gọi một chén trà nóng. Đôi tay run run cầm chén, nhưng ông không bao giờ uống vội.
Người chủ quán ṭ ṃ hỏi:
— Sao bác cứ để trà nguội mới uống?
Ông cười, mắt xa xăm:
— V́ hồi trẻ, bà ấy hay pha trà đợi tôi về. Bao giờ tôi cũng uống nguội, để bà không phải hâm lại. Giờ bà không c̣n nữa... nhưng tôi vẫn đợi.
Người chủ lặng người, mang ra một b́nh giữ nhiệt.
Từ hôm đó, chén trà của ông luôn ấm đến tận cuối buổi chiều.
VietBF@sưu tập