Tối hôm đó, Phong rời khỏi nhà, ánh mắt đầy giận dữ. Suốt hai tuần sau, anh hoàn toàn bặt vô âm tín.
Tôi về sống cùng mẹ và ông Phúc – người mà từ đó tôi gọi là bố dượng – khi mới 17 tuổi.
Ông là người đàn ông ít nói, đôi lúc cộc cằn nhưng sống rất trách nhiệm. Ông nuôi tôi ăn học, không nề hà ǵ, chưa từng một lời phân biệt giữa “con riêng” hay “con ruột”. Nhưng tôi vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định – không phải v́ ông, mà v́ Phong.
Phong là con ruột của ông Phúc, hơn tôi một tuổi. Giữa chúng tôi chẳng có xung đột, cũng chẳng có thân thiết. Cứ như thể cùng sống trong một mái nhà, nhưng mỗi người đều có một thế giới riêng biệt, song song và không giao nhau.
Tôi tưởng cuộc sống sẽ cứ lặng lẽ trôi như thế cho đến buổi chiều hôm đó – khi mọi thứ đảo lộn.
Bố Phúc phát hiện ḿnh mắc ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối. Cái tin ập đến như một bản án tử lạnh lẽo. Sau vài đợt hóa trị, ông yếu hẳn đi. Một chiều, ông gọi mẹ, tôi và Phong ngồi quanh chiếc bàn gỗ cũ ở pḥng khách.
Ông lấy ra một tập giấy trong cặp, chậm răi đặt lên bàn.
“Bố không c̣n nhiều thời gian,” ông nói, giọng khàn và mệt mỏi. “Nên bố đă làm xong di chúc.”
Tôi cứng người. Trong đầu tôi chưa từng nghĩ đến chuyện ông sẽ ra đi sớm như vậy. Vài tháng trước thôi, ông vẫn khỏe mạnh, vẫn đi làm đều, vẫn lặng lẽ pha trà mỗi sáng.
Ông liếc nh́n chúng tôi, rồi chậm răi nói: “Mảnh đất mặt đường, căn nhà này, cùng 300 triệu trong sổ tiết kiệm… để lại cho Đạt.”
Tôi chết sững.
Phong quay ngoắt sang bố, mặt tái mét: “Thế c̣n con?”
Ông Phúc đáp không chần chừ: “Con được xưởng gỗ phía sau và một lô đất ruộng ở quê nội.”
Chỉ thế thôi. Một câu ngắn gọn, như lưỡi dao cắt ngang không khí.
Ảnh minh họa.
Phong lập tức đứng bật dậy, giọng vỡ ̣a như tiếng sấm: “Bố thiên vị nó. Nó có phải con ruột đâu? Là con của d́ với người khác mà bố dám để lại hết nhà cửa đất đai cho nó? Bố có hiểu thế nào là ruột thịt không? Hay là bà ta thủ thỉ ǵ với bố nên bố mới làm vậy?”
Căn pḥng ch́m trong im lặng. Mẹ tôi tái mặt, c̣n tôi như chết lặng. Bố Phúc ngồi yên một lúc, rồi thở dài, phất tay ra hiệu mọi người giải tán.
Đêm đó, Phong bỏ đi. Không ai liên lạc được với anh suốt hai tuần.
Mẹ tôi tiều tụy đi trông thấy. C̣n tôi – cứ măi trĩu nặng một nỗi lo. Tôi từng định từ chối phần tài sản ấy, nhưng bố Phúc gạt phăng:
“Con sống tử tế, không đ̣i hỏi, không ganh tị. Khi bố đau, con chăm bố từng viên thuốc, từng bữa ăn. Con lo cho bố hơn cả người ta gọi là 'con ruột'. Bố không cho con, th́ cho ai xứng hơn?”
Tôi nghe mà nghẹn họng. Nhưng ḷng lại không yên. Tôi sợ Phong sẽ không chấp nhận được. Tôi không muốn những tháng ngày cuối cùng của bố Phúc ch́m trong giận dữ và chia rẽ.
Cuối cùng, tôi quyết định đi t́m anh.
Tôi t́m đến nhà một người bạn thân của Phong. Và may mắn thay, anh ấy đang ở đó. Phong không nh́n tôi, chỉ lặng lẽ hút thuốc. Tôi ngồi xuống, nh́n anh thật lâu rồi nói: “Nếu anh thấy bất công, th́ phần tài sản đó – em có thể chuyển lại cho anh. Em chỉ mong anh về, để bố có thể đi trong b́nh yên.”
Phong không trả lời ngay. Chúng tôi ngồi trong im lặng suốt mấy phút. Rồi anh khẽ nói, giọng khàn khàn: “Anh giận v́ anh ghen. Nhưng anh không mù... Anh thấy những ǵ em làm cho bố. Lúc anh c̣n mải sống cho bản thân, th́ em đă ở bên bố từng ngày... Anh chỉ không ngờ... người được yêu thương hơn lại không phải là con ruột.”
Tôi không biết nói ǵ. Nhưng rồi, ngày hôm sau, Phong trở về.
Bố Phúc đă yếu lắm rồi. Khi thấy Phong bước vào, ánh mắt ông ươn ướt. Không ai nói ǵ, chỉ là ba người đàn ông – một người sắp rời xa thế gian, hai người trẻ c̣n đầy khúc mắc – cùng ngồi lặng lẽ bên nhau.
Ít hôm sau, bố Phúc qua đời. B́nh thản và nhẹ nhơm.
Phong là người nắm tay ông đến phút cuối cùng.
Sau đám tang, tôi đưa anh sổ đỏ căn nhà, giấy tờ ngân hàng. Nhưng anh lắc đầu, đẩy lại về phía tôi: “Bố chọn em, th́ em giữ. Anh... sẽ không tranh giành nữa.”
Tôi nghẹn ngào. Lần đầu tiên trong đời, giữa tôi và Phong không c̣n là khoảng cách.
Chúng tôi không c̣n là "con riêng" hay "con ruột". Chúng tôi là những người con – cùng tiễn đưa một người cha đă lặng lẽ hi sinh cả đời cho gia đ́nh.