VietBF - View Single Post - Nghe nói anh yêu em: Tiểu thuyết khuynh đảo thế giới mạng
View Single Post
Old 04-20-2011   #29
adams
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
adams's Avatar
 
Join Date: Jun 2009
Location: US
Posts: 17,796
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Mentioned: 0 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 0 Post(s)
Rep Power: 32
adams Reputation Uy Tín Level 1adams Reputation Uy Tín Level 1adams Reputation Uy Tín Level 1adams Reputation Uy Tín Level 1adams Reputation Uy Tín Level 1
Default Nghe nói anh yêu em - Chương 27

CHƯƠNG 27: T̀NH YÊU VÀ SỰ BIẾN MẤT BẤT NGỜ

Tâm trạng của Lương Duyệt thời gian gần đây không tốt, làm việc ǵ cô cũng không tập trung và rất hay quên. Hàn Ly chỉ lặng lẽ quan sát mà không nói ǵ, măi tới mấy ngày gần đây, lấy lư do là giải quyết kỳ nghỉ phép năm, anh đă cho cô về nhà nghỉ mười ngày.

Mười ngày, kể từ năm 2000 trở lại đây, chưa bao giờ cô được nhàn rỗi như vậy, hàng ngày, cô thường ngồi giải đáp về những điều vướng mắc cho một số nhóm các bà các chị ở cùng khu nhà, từ những vấn đề to tát của xă hội đến những chuyện vặt vănh trong quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Nếu không th́ cô cũng ngồi ngây người một ḿnh trong pḥng làm việc, mà mỗi lần như vậy, cô thường bất động cả mấy tiếng đồng hồ.
Cô rất ít khi quan sát ban công của căn nhà đối diện, thậm chí ngay cả khi đi ngang qua bên dưới, cô cũng không ngẩng đầu lên. Pḥng ngủ chính đối diện với chiếc ban công ấy tự nhiên bị bỏ trống, cô chuyển sang ngủ ở pḥng khách.

Chỉ đến nửa đêm, cô mới rón rén đi tới khoảng không rộng răi đó, đứng dựa vào phía sau tấm rèm của dày nặng và nh́ sang cửa sổ của nhà đối diện. Ngọn đèn màu da cam âm u lúc nào cũng được bật sáng, nhưng không hề thấy Chung Lỗi đâu. Cô biết với những người làm trong lĩnh vực ngân hàng như anh th́ việc vắng nhà ba tháng, năm tháng là b́nh thường, nhưng ngọn đèn ở ngôi nhà ấy luôn lặng lẽ chiếu sáng và chưa bao giờ bị tắt đi.

Lương Duyệt cầm cốc cà phê đá ngồi xuống, bắt chéo chân, nhấm nháp từng ngụm cà phê mát lạnh. Ánh trăng nhàn nhạt phía sau in bóng cô lẻ loi trên tường, gợi một nỗi buồn khó nói thành lời.

Những lúc kư ức ùa vê, cảm giác trong ḷng thật khó tả. Cứ cho là khi đó Lương Duyệt không cam ḷng bao nhiêu đi nữa, th́ sau này cô cũng chưa hề hối hận về những việc ḿnh đă làm. V́ xét đến cùng th́ đó cũng là lựa chọn của cô, chẳng thể trách cứ ai được. Nhiều người phụ nữ trong hoàn cảnh đó th́ khóc lóc kêu than trời, thật nực cười. Cô không thể làm được như vậy nên đành buông xuôi.

Mấy ngày nay, cô luôn có cảm giác như đang ở trên mây. Cô từng nói, hy vọng rằng lúc này hai người đàn ông ấy không ai tới làm phiền cô, nếu được th́ cô sẽ lên chùa tạ ơn. Nhưng đến khi sự thực đúng như vậy th́ cô lại thấy trong ḷng trống trải. Thực ra, cô đă cảm thấy rất đau đầu, lúc th́ nghĩ tới người này, lúc th́ nghĩ tới người kia, điều ấy khiến cô bận rộn và mệt mỏi, chẳng c̣n nhiều thời gian để mà buồn.

Bên trong con người luôn trăn trở và băn khoăn kia là một trái tim rất sợ cô đơn. Thế nhưng, cô không thể, và cũng không muốn chọn bất kỳ người nào, nên cô chỉ có thể làm quen với nỗi cô đơn đó.

Cũng chính v́ vậy, cô đă đi học cách nấu ăn của các bà các cô trong khu phố. Cô ra sức nhai những miếng khoai tây nhiều bột và thịt ḅ, rồi sau dó cố sức nuốt, trong ḷng dậy lên một cơn đau âm ỉ, nướt mắt lại trào ra.

Muốn quên hẳn đi, quả là việc rất khó khăn. Ngay giờ phút này đây, trong đầu cô chỉ hiện lên vẻ mặt nhăn nhó của Chung Lỗi khi cứ bị ép ăn món dưa muối ngày ấy. Hai con người có thói quen khác nhau có lẽ sẽ măi măi không thể đi chung đường.

Và, cuối cùng th́ t́nh yêu của họ đă không thể chống chọi lại với thời gian.

Thế là cô bê đĩa thức ăn vào trong bếp, hất mạnh vào thùng rác, rồi đứng lặng bên bồn nước nh́n vết dầu mỡ c̣n lại trên đĩa đang được ḍng nước từ dưới ṿi xối trôi đi.

Mấy ngày tiếp đó, cô nằm ngủ li b́, thức dậy th́ xem phim Hàn Quốc, hết Lăng man khắp nhà đến Tôi tên là Kim Sam Soon, xem đi xem lại mấy lần, đến nỗi mụ mị cả đầu óc. Thím Đường nh́n cô chủ vốn nổi tiếng là người nghiêm túc mặc một bộ quần áo ở nhà, tóc buộc cao như đuôi ngựa, nằm dài trên ghế xem phim, trong ḷng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Thím rón rén đi tới, hỏi với vẻ quan tâm: “Lát nữa tôi ra chợ mua đồ, hay là cô đi cùng tôi cho vui?”

Lương Duyệt vội thu lại nụ cười, đặt chiếc điều khiển ti vi xuống, nói; “Thím cứ đi đi, tôi không sao đâu”.

Thím Đường và thím Trần đều ở cùng với Lương Duyệt suốt năm qua, dù là ở Quang Mẫn Uyển hay ở Long Đ́nh, Trường An. Bây giờ cô và Trịnh Hy Tắc chia tay nhau, hai người giúp việc cũng mỗi người một chủ. Thím Trần và thím Đường vốn thân thiết như hai chị em, mỗi khi rỗi răi họ lại cùng nhau tṛ chuyện, bây giờ chỉ có một ḿnh nên ai cũng trở nên ít nói hơn hẳn. Tất cả cũng do Lương Duyệt mà ra. Nh́n thím Đường ra khỏi cửa với vẻ thất vọng, Lương Duyệt co người lại trên ghế, đưa mắt lơ đăng nh́n lên trần nhà, tai vẫn chăm chú nghe những lời thoại trong phim. Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ phép, tiếp sau đây cô sẽ phải tiếp tục với những công việc bề bộn, nghĩ đến đó, tự nhiên cô lại không muốn đi làm. Thật ra, sống một cách vô tư cũng chưa hẳn là một chuyện không tốt, ít nhất th́ cũng không phải lo giữ ǵn h́nh ảnh và vẻ bề ngoài nữa.

Đúng lúc có cảnh Sam Soon gây ra chuyện th́ điện thoại của Lương Duyệt đổ chuông dồn dập. Có lẽ vốn luôn mong chờ một cuộc gọi nào đó nên cô luôn mang điện thoại theo phản xạ, rồi lại thất vọng hỏi: “Sao thế? Có chuyện ở văn pḥng không giải quyết được à?”
“Đúng vậy, mau đến đây đi!” Giọng của Hàn Ly rất lạ.

“Người cho tôi nghỉ phép là anh, người bảo tôi đi làm cũng là anh, ông chủ Hàn, tôi là người cộng tác với anh chứ không phải là người làm công cho anh đâu nhé”,

Lương Duyệt đùa.

“Tốt nhất là cô đến ngay bây giờ đi, Trung Thiên xảy ra chuyện rồi.” Giọng nói của Hàn Ly trầm thấp, khác hẳn với vẻ ma lanh như mọi khi. Bàn tay cầm điện thoại của Lương Duyệt run run, cổ họng cô cũng khô rát.
“Sao vậy?” Giọng cô rất khẽ, chỉ như cơn gió thoảng.

“Có người đă lật lại chuyện Trịnh Hy Tắc và mấy ủy viên hội đồng câu kết với nhau năm 2005, họ cho rằng cách thức mà anh ta giành được quyền quản lư là vi phạm quy định. Sau khi tin tức bị lộ th́ giá cổ phiếu của Trung Thiên trên sàn giao dịch đă giảm xuống rất mạnh, điều đó chứng tỏ các cổ đông phản ứng rất gay gắt. Trịnh Hy Tắc lại c̣n để lộ ra chuyện cô đại diện cho Nghiên Quy giúp anh ta làm những việc trái quy định. Sức ép quá lớn cho nên...sáng sớm nay, Trịnh Hy Tắc đă nộp đơn từ chức rồi.”

Lương Duyệt bỗng cảm thấy ḿnh như vừa bị rút cạn sức lực, cô không biết tiếp sau đây nên làm ǵ cho phải, bởi v́ người đă làm anh gục ngă chính là cô.

Hôm ấy, Trịnh Hy Tắc đă nói, nếu anh trắng tay, th́ anh sẽ không để cô t́m thấy anh.

Mấy hôm trước, anh luôn muốn cùng cô đi ngủ sớm, tuy giọng nói của anh rất thanh thản, nhưng bây giờ nghĩ lại th́ mới thấy trong đó chứa đựng rất nhiều khát khao, mà chỉ những khát khao cháy bỏng mới khiến anh nói ra lời như vậy.

Nhớ lại những lời nói của anh đêm ấy, Lương Duyệt chạy như bay lên gác, lục t́m trong tủ quần áo lấy chiếc ch́a khóa rồi chạy xuống, trong lúc ấy, trên màn h́nh ti vi vẫn là bộ phim Kim Sam Soon với những câu nói kinh điển.

Hăy yêu như chưa bao giờ bị tổn thương.

Hăy nhảy múa như không hề có ai xem bạn múa.

Hăy hát lên như không có ai nghe bạn hát.

Hăy làm việc như không hề cần đến tiền.

Hăy sống như hôm nay là ngày cuối cùng.

Lương Duyệt chạy vội ra ngoài, một cơn gió ùa đến lùa qua áo cô, mang theo cái lạnh thấu xương. Tháng Sáu năm nay, năm 2008, Bắc Kinh vẫn đang mưa. Cô đang đắm ḿnh trong những cơn mưa ngoài trời.

Ở đầu dây bên kia vẫn vọng tới tiếng “a lô” của Hàn Ly, Lương Duyệt loạng choạng nhấc điện thoại lên, khẽ nói: “Anh hăy nói cho tôi biết, bây giờ anh ấy đang ở đâu?”

Hàn Ly thở dài nói: “Bây giờ có lẽ vẫn đang ở Trung Thiên, lát nữa có thể sẽ phải họp hội đồng quản trị, nhưng Nghiêm Quy không được tham gia đâu”.

Lương Duyệt lặng lẽ tắt điện thoại, chạy ra cổng, cô nh́n thấy thím Đường nhưng không nói câu nào mà lao vội ra xe rồi lái đi. Trong xe không mở điều ḥa, không khí oi bức và ẩm ướt, mồ hôi toát ra đầy người, khi xe dừng ở ngă tư chờ đèn xanh, cô gọi điện cho Trịnh Hy Tắc. Tiếng chuông đổ một hồi lâu. Khi nghe tiếng “a lô” vọng lại bằng một giọng trầm và khàn, Lương Duyệt vội nói: “Em muốn gặp anh”.

“Anh c̣n có chuyện.” Giọng nói của anh rất b́nh tĩnh. Nếu như lúc này chưa biết chuyện ǵ, nhất định cô sẽ nghĩ rằng đó là một câu trả lời rất đỗi b́nh thường, nhưng cô đă biết, cô đă biết rơ tất cả mọi chuyện.

“Em rất muốn gặp anh, có chuyện rất cần.” Thái độ của Lương Duyệt rất kiên quyết, thậm chí đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với anh bằng giọng như vậy kể từ khi hai người cưới nhau.

“Cứ như vậy đi, anh đi họp đây”.

Không đợi Lương Duyệt đáp lại, anh tắt ngay điện thoại, đây cũng là lần đầu tiên anh làm như vậy với cô.

Một cơn giận lập tức trào lên ngực, khiến mắt cô hoa lên. Bầu không khí càng trở lên ngột ngạt, cô bực dọc giơ tay nhấn c̣i xe liên tiếp, khiến cho người lái xe đằng trước phải quay đầu lại nh́n, và khi nh́n thấy một người phụ nữ đang trong cơn tức giận như vậy, người này lập tức lên tiếng chửi. Tiếng chửi ấy vọng qua cửa xe, dội vào tai Lương Duyệt, càng khiến cô thêm tức giận. Lúc ấy, Lương Duyệt gần như đă phát điên, gă đàn ông kia mà dám xuống xe gây gổ th́ cô nhất định sẽ cho hắn biết tay.

Đúng lúc đó, đèn xanh bật sáng, chiếc xe phía trước lao vọt lên, Lương Duyệt thấy sống mũi cay cay và chỉ chực bật khóc. Trời ạ, đă định đánh nhau một trận, thế mà cũng đâu có dễ dàng. Vốn chỉ quen với các công việc dùng đến miệng, không dùng đến tay chân nên muốn có cơ hội đánh nhau cũng thật khó.

Ngón tay cô đặt trên vô lăng đă trở nên tê cứng, khi tới Trung Thiên th́ chùm ch́a khóa trên tay đă bị tuột mấy lần, Lương Duyệt phải mím môi lại mới giữ chặt được nó trong tay, cô quay đầu dùng chân đá cánh cửa xe vào rồi đứng dưới cầu Trung Thiên, ngẩng đầu nh́n lên.

Nghe nói, khi xây dựng trụ sở, ông Trịnh đă đặt thềm đi lên với ba mươi mốt bậc, có người hỏi ông tại sao lại làm như thế, ông không trả lời. Hôm nay, khi cúi xuống nh́n, Lương Duyệt mới phát hiện ra rằng, ba mươi mốt bậc thềm ấy có những ư nghĩa riêng.

Ba mươi mốt năm, từng bước, từng bước gây dựng, và thành quả cuối cùng chính là Trung Thiên.

Cô đặt mạnh chân lên bậc thềm, lưng vươn thẳng, nụ cười luôn giữ trên môi.

Một quá khứ từng được người ta ca ngợi, một cuộc hôn nhân từng được người ta ca ngợi, suy cho cùng, tất cả cũng chỉ là hư vô. Hạnh phúc dễ dành có được th́ cũng dễ dàng mất đi.

Lương Duyệt ngộ ra điều đó, khi cô cảm thấy ḿnh đă sức cùng lực kiệt.

Tới trước quầy tiếp tân, cô mỉm cười lịch sự rồi khẽ nói: “Tôi muốn gặp Chủ tịch Trịnh”. Cô thư kư trực ban xinh đẹp đă từng tiếp đón cô không biết bao nhiêu lần có vẻ ngạc nhiên, nói: “Thưa, Chủ tịch không có ở đây”.

“Anh ấy nói với tôi là anh ấy đang họp ở trên kia”, Lương Duyệt kiên nhẫn giải thích.

“Ông ấy không có ở đây thật mà.” Ánh mắt cô thử kư trực ban hơi hoảng hốt, dường như đang cố che dấu điều ǵ đó.

Lương Duyệt lấy điện thoại ra và bấm máy, nhưng điện thoại cuả Hy Tắc ngoài vùng phủ sóng.

Chiếc túi xách trong tay cô rơi xuống đất, bốn bức tường xung quang căn pḥng rộng lớn dội lại âm thanh đó cùng với câu nói của anh ngày trước: “Nếu có một ngày anh không c̣n ǵ nữa, anh nhất định sẽ không gặp lại em”.

Suốt ba ngày, Lương Duyệt chạy đi chạy lại từ Trung Thiên đến Nghiêm Quy rồi lại từ Nghiêm Quy và Quang Mẫn Uyển, có hôm cô ngồi trên bàn đọc sách ở Quang Mẫn Uyển cả đêm, cô cứ ngồi như thế trong bóng tối, lặng lẽ mân mê những mẩu thuốc lá và cả chiếc gạt tàn mà anh để lại, chờ anh quay về.

Phải chăng cô đang day dứt? Hay cô thấy không nhẫn tâm. Hay c̣n v́ một điều ǵ đó sâu xa hơn thế? Cô cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều, cô chỉ cần được biết anh vẫn ổn và có thể nói với anh một câu rằng: “Chúng ta bắt đầu lại đi, mọi chuyện sẽ tốt thôi mà”.
Nhưng đáng tiếc, cô không có cơ hội đó, dù chỉ một câu, anh cũng không cho cô cơ hội để nói.

Điện thoại của Hy Tắc vẫn luôn ngoài vùng phủ sóng, tiếng máy tút tút liên hồi. Lần đầu tiên, cô biết được sự lạnh lùng khi bị gác máy là như thế nào.

Bầu nhiệt huyết đến phút cuối cùng không ngờ lại biến thành nước như vậy. Cô bỗng sực tỉnh và cuối cùng hiểu được cảm nhận của người đàn ông ở đầu dây bên kia. Cô muốn cười nhưng không sao cười được, muốn khóc cũng không thể khóc.

Đêm ấy, anh không về, c̣n Hàn Ly và Phương Nhược Nhă th́ gọi điện tới mấy lần liền.

Qua Hàn Ly, cô cũng biết được rằng Hy Tắc đă bị chính sự thông minh của ḿnh phản lại, anh những tưởng nhân cơ hội này có thể gạt bỏ được Trịnh Minh Tắc – một con người luôn mang những ư đồ xấu xa, nhưng không ngờ lại bị chính những kẻ cơ hội tiết lộ bí mật. Mà kẻ bán đứng anh chỉ có thể là một người, đó chính là Lương Duyệt.

Thỏa thuận năm xưa chỉ là bí mật giữa hai người, người thứ ba không thể nào biết một cách tường tận như vậy.

Bây giờ th́ tất cả mọi người đều có thể bị lôi vào cuộc, và t́nh h́nh sẽ càng trở nên khó lường. Điều khiến Lương Duyệt cảm thấy bất lực nhất đó là, ḿnh chính là người đă bán đứng chồng và trở thành tội nhân làm liên lụy đến cả Nghiêm Quy.

Cô cứ bấm đi bấm lại số điện thoại quen thuộc, kể từ ngày kết hôn đến nay, chưa bao giờ cô gọi nhiều đến như vậy. Chỉ v́ duy nhất một điều, cô muốn giải thích với anh rằng, cô không hề bán rẻ anh.

Đáng tiếc, cô cũng không có được cơ hội đó.

Thế là ngày thứ tư, cô lái xe về Long Đ́nh với khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt.

Hiện tại tài khoản của cô và Trịnh Hy Tắc đều bị đóng băng, chỉ c̣n lại duy nhất căn biệt thự ở Long Đ́nh. Quang Mẫn Uyển là tài sản vốn có của nhà họ Trịnh, Trịnh Minh Tắc đang mong ngóng từng ngày để có thể đặt chân vào sống ở đó, anh ta nôn nóng đến mức cứ như thể đă chờ đợi điều đó quá lâu rồi.

Lương Duyệt mỉm cười, đưa chùm ch́a khóa trong tay cho thím Trần rồi quay lưng bước đi với vẻ không c̣n quan tâm đến chuyện ǵ nữa.

Trên đời này có thứ ǵ đến nhanh chóng nhất? Phú quư giàu sang, tất cả đều là do trời ban. Vậy trên đời có điều ǵ quư nhất? Có lẽ đó chính là được ở cạnh nhau cho tới khi đầu bạc răng long, không bao giờ phải rời xa.

V́ thế, tất cả những ǵ đang ở trước mắt cô chỉ là hư ảo, là hư ảo mà thôi. Chúng chỉ là những cảnh tượng trong một giấc mơ

Nhưng đáng tiếc, có những người lại không hiểu được điều đó.

Cô lái xe quay trở lại phía đông, trong những chiếc xe chạy vụt qua như nước chảy kia là những khuôn mặt ngây thơ và vui vẻ cùng những nụ cười phấn chấn. Cô nh́n tất cả những người vẫn c̣n đang ôm đầy hoài băo ấy với sự ngưỡng mộ, thầm chúc cho họ đạt được điều ước của ḿnh.

Trên đường quay về Long Đ́nh ở Trường An, bầu trời vẫn rất âm u, trống ngực cô cũng đập dồn dập. Ḷng cô rối bời tới mức khó chịu, thậm chí chỉ một động tác xuống xe rất nhẹ nhàng cũng làm cô phải thở dốc.

Cuối cùng th́ cũng tới nơi.

Khi lục t́m chùm ch́a khóa, tay cô cứ lập cập măi, sau đó một hồi lâu cũng không sao tra ch́a vào ổ được. Thím Đường nghe thấy tiếng lạch cạch phải chạy ra mở khóa từ bên trong, lúc ấy, cô mới thở phào, bước chân vào ngôi nhà của ḿnh.

Cô rón rén đi lên gác, tay ôm chiếc túi về phía ngực trái, không quên quay đầu lại dặn thím Đường: “Đừng đánh thức tôi, tôi muốn ngủ một lúc”.

Thím Đường mở miệng định nói câu ǵ đó nhưng rồi lại thôi, lặng lẽ quay trở về pḥng của ḿnh.

Lương Duyệt cố giữ cho đầu óc ḿnh tỉnh táo, nên dù đôi chân vẫn loạng choạng như đang đi trên một đám mây bồng bềnh, khi đi tới cửa pḥng, cô vẫn kịp đưa tay cầm nắm đấm cửa và xoay. Cô tự nhủ, chỉ cần về tới chiếc giường th́ tất cả mọi thứ sẽ qua, sẽ không c̣n phiền năo nữa. Ḍng nước mắt bỗng trào ra đúng khoảnh khắc cánh cửa bật mở.

Người đăng bài: gaihaiphong
(Nguồn: TVE)
adams_is_offline  
 
Page generated in 0.11342 seconds with 9 queries