R10 Vô Địch Thiên Hạ
Join Date: Dec 2006
Posts: 88,250
Thanks: 11
Thanked 3,751 Times in 3,090 Posts
Mentioned: 5 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 8 Post(s)
Rep Power: 109
|
Một anh công an trẻ lấy tờ A4 ghi tên từng người, chỉ ghi tên thôi. Sau lại mấy anh khác cũng cầm những tờ giấy ghi tên như thế, thành ra có mấy tờ danh sách, nhiều chỗ trùng nhau. Họ đối chiếu lại và bổ sung thêm tuổi, địa chỉ cư trú. Chẳng có việc ǵ làm, lại quay ra bàn luận với nhau và tranh luận với công an. Ông sỹ quan công an bảo mọi người v́ nước ḿnh nghèo, không đủ phương tiện nên phải nhún Trung Quốc. Tôi tóm lấy câu đó, nói: “Anh có biết v́ sao nước ḿnh nghèo không? Có nhiều nguyên nhân, nhưng có một nguyên nhân là do ta lại đánh ta, tốn kém vào những việc như chúng ta đang ngồi đây. C̣n bọn Tàu th́ ngồi rung đùi đắc chí hưởng lợi. Sướng chưa!”. Có người nói luôn: “Rồi nước ḿnh sẽ thành một tỉnh của Trung Quốc”. Ai đó căi lại: “Một quận thôi, lấy đâu được tỉnh”. Mọi người thi nhau kể tội Trung Quốc.
Chán quá, lại thơ thẩn ra hành lang, thấy blogger Gốc Sậy (hỏi ra mới biết hóa ra chính là TS. khảo cổ Nguyễn Hồng Kiên, người đă viết nhiều bài về lịch sử - văn hóa rất hay) đang tranh luận với một anh công an mặc thường phục, anh Kiên gọi anh này là Công, như quen nhau lâu rồi. Tôi hỏi: “Nhân dân biểu t́nh là hậu thuẫn tốt cho chính phủ, tại sao lại đàn áp?”. Anh Công bảo phải chống biểu t́nh để các thế lực xấu khỏi lợi dụng. Tôi bảo: “Theo tôi chẳng có thế lực xấu nào cả. Các anh càng biết rơ điều đó v́ các anh là an ninh”. Anh bảo: “Tất nhiên những người như anh Kiên và anh Thi (họ biết tên tôi từ bao giờ không biết), th́ chúng tôi hoàn toàn yên tâm, không ai lợi dụng được các anh nhưng vẫn có những người bị lợi dụng đấy”. Chi tiết này anh Gốc Sậy đă kể ở bài của anh nên xin không kể lại.
Nhân đây tôi muốn nói thêm cái ư nghĩ của tôi rằng: Những ai tưởng tượng (hay cố t́nh tin) “các thế lực thù địch” đứng đằng sau hành động biểu t́nh yêu nước, nếu không là ấu trĩ th́ cũng chẳng khôn ngoan chút nào. Trái lại, vô cùng dại dột. Thế th́ rơ ra bằng quảng cáo cho “các thế lực thù địch”. Đọc các tác phẩm trước Cách mạng tháng Tám, thường thấy bọn cường hào tay sai hễ ghét ai, muốn trả thù, th́ họ có hai cách: hoặc bỏ vào nhà người ta đồ nấu rượu lậu, hoặc vu cho người ta làm cộng sản rồi đi báo với Tây. Có người chưa biết cộng sản là ǵ nhưng quá uất ức và đoán nếu Tây ghét th́ chắc cộng sản phải là người tốt nên cuối cùng t́m cách theo cộng sản.
Tôi với anh Kiên lại đề nghị cho làm việc chính thức v́ chờ đợi đă quá lâu. Anh Công bảo: “Hai anh có thể về được rồi”. Cả hai chúng tôi hết sức bất ngờ. Sao lại chỉ có hai chúng tôi được về? Mà sao bắt bằng được, chở đi rơ xa, đến đây lại không làm ǵ cả. Tôi bảo: “Không thể thế này. Về th́ tất cả mọi người cùng về. Mà về th́ phải có xe bus đưa trả chúng tôi lại chỗ cũ”. Tôi vào lớp thông báo ư kiến đó, mọi người hưởng ứng. Anh Công và anh Tuấn trưởng đồn hứa sẽ lo liệu. Tôi không xem đồng hồ nhưng lúc ấy c̣n sớm, có lẽ chưa đến 10g.
Lại đợi xe. Lúc mới vào nhiều người nghi ngại, muốn hỏi tên tuổi, địa chỉ nhau cũng khó, dần dần đă khá cởi mở. Mới biết bác già là bác Lê Hùng, nguyên biên tập viên nhà xuất bản Thanh niên. Sau lại phát hiện ra cậu Tuyến làm ở NXB Thế giới, người béo trắng. Thế là ở đây có 3 biên tập viên. Tôi tự hào v́ “trí thức hạng hai” của ḿnh oanh liệt quá, so với trí thứ thượng lưu, ngoài mấy bác dấn thân, là linh hồn như toàn dân đă biết, c̣n th́ chui kín trong tháp ngà. Bác chống nạng là bác Thọ, lính chống Mỹ, từng chiến đấu 81 ngày đêm ở thành cổ Quảng Trị năm 1972. Cái chân què không phải do chiến đấu mà là tai nạn giao thông. Sau này về nhà mới tiếc là ḿnh hỏi làm quen và xin điện thoại được ít quá. Việc tranh căi với cảnh sát ở đây thật ra là vô nghĩa, v́ đây chỉ là nơi nhốt tạm, tất cả các tranh căi chỉ là “ngoài lề”, ban đầu họ rắn nhưng càng về sau họ chỉ nghe và cười trừ. Tôi hiểu là họ không có trách nhiệm ǵ về việc bắt bớ ở chỗ biểu t́nh cũng như việc giải thích chính sách.
Trưa, anh Tuấn trưởng đồn cũng biến đi đâu. Tôi và mấy bác lớn tuổi thúc giục xe đưa về th́ các anh công an trẻ bảo không biết, không có quyền việc này. Cuối cùng gặp một ông đứng tuổi mặc thường phục không biết là chức ǵ, ông ấy bảo không có xe đâu, cấp trên không chủ trương phải đưa người bị bắt trở lại chỗ cũ. Nản quá, GS Nguyễn Đông Yên bảo mọi người tự về thôi. Nhưng chị Hằng đă bỏ tiền chiêu đăi bánh mỳ, ăn đă rồi hăy về. Sắp về th́ nghe nói TS. Nguyễn Xuân Diện đang đến thăm. Đường vào ngóc ngách nên loanh quanh măi anh Diện mới đến được. Anh Diện chụp vài kiểu ảnh kỷ niệm, đoàn người hô vang khẩu hiệu rồi bảo nhau cùng ra bến xe bus Mỹ Đ́nh. Lúc ấy là 12g. Biểu ngữ, cờ và khẩu hiệu chống Trung Quốc lại chăng ra. Lúc bị bắt, tôi bị giật mất khẩu hiệu, c̣n một cái dự trữ trong túi và cờ nữa nhưng sao lúc ấy lại không nhớ ra, tiếc măi về sau. Chẳng có chú CS nào ngăn cản hết. Có một anh to béo đi xe máy phía trước vừa đi vừa quay lại chụp h́nh rất điệu nghệ, và luôn miệng bảo bác nào mệt có ngay xe ôm miễn phí, nhưng cũng chẳng ai lên xe.
Rơ là một đoàn biểu t́nh hùng mạnh. Tôi không hô được mấy khẩu hiệu v́ mệt và tự cứ thấy buồn cười. Bởi sự kiện này nó lạ quá. Sau này thỉnh thoảng mở lại bài tường thuật của anh Gốc Sậy, hay ngay cả khi ngồi một ḿnh nhớ lại cũng vẫn cười một ḿnh. Bốn mươi sáu con người bị bắt, thậm chí có người bị đánh đau, bị lăng nhục, nghĩ phải (tạm) tiêu tan hết ḷng yêu nước (ít nhất là lúc này), thế mà chưa ra khỏi đồn đă lại biểu t́nh, biểu t́nh suốt dọc đường dài mấy cây số, biểu t́nh một cách ngạo nghễ, tưng bừng, đến nỗi dân hai bên phố và khách đi đường tưởng là một bọn “rồ”, cứ đứng ngây ra nh́n, không hiểu ra làm sao. Có lẽ công an cũng chán nên không thèm đuổi bắt? Bất giác nghĩ đến mấy câu thơ của Nguyễn Đ́nh Thi:
Thằng giặc Tây, thằng chúa đất
Đứa đè cổ, đứa lột da...
Xiềng xích chúng bay không khóa được
Trời đầy chim và đất đầy hoa
Súng đạn chúng bay không bắn được
Ḷng dân ta yêu nước thương nhà!
Đi một đoạn dài thấy “oải”, mới sực nhớ sáng nay ḿnh bị sốt viêm họng. Nhớ đến những cơn sốt thường bất chợt ập đến với ḿnh, tôi vội t́m chú béo béo lúc năy, nhưng chú vượt lên trước khá xa, không thể gọi. Gặp một bác xe ôm, không hỏi giá, chỉ nói: “Tôi đi biểu t́nh chống TQ, bị bắt về đồn Mỹ Đ́nh, giờ mới được thả, hăy cho tôi về chỗ XXX… Anh xe ôm này gầy lọm cọm, mặc đồ bộ đội rộng thùng th́nh. Thử bắt chuyện, rằng anh có biết bọn TQ côn đồ đểu cáng với ḿnh thế nào không, anh bảo cũng có biết chuyện chúng xua đuổi bắt bớ dân đi biển, chuyện thuê rừng. Hóa ra anh xe ôm cựu này là cựu chiến binh, từng đối mặt với quân Tàu ở mặt trận Vị Xuyên hồi 1984. Lúc xuống xe, hỏi anh lấy bao nhiêu th́ anh bảo tùy bác, bác đi biểu t́nh chống Trung Quốc xâm lược, cũng như em đi bộ đội trước kia, bác cho em thế nào cũng được. Ôi, chưa từng có có một ông xe ôm nào đáng mến như thế. Tôi rút 3 chục theo giá vẫn đi ra bến Mỹ Đ́nh đưa anh.
Mấy tâm sự
Nếu lần trước tôi đă cảm nhận được t́nh dân tộc, nghĩa đồng bào, th́ lần này c̣n cảm nhận được sâu sắc hơn nữa. Bây giờ là những gương mặt rất cụ thể, do đă sống với nhau cả mấy tiếng đồng hồ trong đồn công an. Tôi muốn gọi họ là đồng chí, đúng nghĩa chân chính của từ này. Cái chí v́ đất nước, không thể ôm nỗi quốc nhục, và cả cái không may hôm nay đă châu tuần chúng tôi lại với nhau. Những gương mặt, những cảnh ngộ rất khác nhau nhưng đều gần gũi, đáng yêu vô cùng. Anh Nguyễn Tường Thụy dáng vẻ trí thức vừa phong nhă vừa cương nghị. Anh Gốc Sậy (Nguyễn Hồng Kiên) sắc sảo, vui vẻ và hào hoa. Cháu Nguyễn Văn Phương hiền lành mà rắn rỏi. GS. Nguyễn Đông Yên ôn ḥa, nhỏ nhẹ, luôn luôn thông cảm, thể tất cho những thiếu sót, bất cập của các anh công an. Bác Lê Hùng chất phác như một lăo nông. Anh Toàn cao gầy, quyết đoán. Tôi đă rất cảm phục anh lần trước, v́ anh luôn quán xuyến hàng ngũ cho có trật tự, nhắc nhở mọi người đề pḥng mật vụ TQ trà trộn bắt người. Hôm nay anh vẫn mặc cái áo trắng ngà lần trước khiến tôi cứ liên hệ đến h́nh ảnh anh Trỗi ra pháp trường. Anh Lê Dũng (về nhà mới biết tên, chứ lúc ấy chỉ biết một người cao lớn, đeo máy ảnh kềnh càng) bộc trực và phong trần. Cậu Tuyến để ria mép vẻ triết học và những câu nói của cậu cũng rất là triết học. Anh Thọ cựu chiến binh khắc khổ như dân tộc Việt Nam bốn ngh́n năm dăi gió dầm mưa. Hai cháu một nam, một nữ mà tôi chưa kịp hỏi tên, gương mặt trong sáng như mặt nước hồ thu, măi khi sắp gửi bài này tôi mới biết họ là hai chị em. Chị Phương Bích (về nhà cũng mới biết tên) hiền lành kín đáo mà khi cần lại rất quyết liệt. Tôi đă đi cùng chị đoạn đường dài hôm 3-7, chị đeo lủng lẳng bên hông cái loa mà không đem ra dùng; hôm nay không thấy đeo loa, nhưng lúc về lại thấy có loa hô khẩu hiệu, chắc vẫn là loa của chị. Vợ chồng cậu Ngọc Anh đẹp đôi, thanh lịch và trẻ trung. Những cặp vợ chồng như thế thường dành ngày nghỉ để rong chơi và mua sắm hàng hiệu chứ ai đi biểu t́nh như họ. Xin nói thêm rằng về nhà tôi cũng mới biết người vợ là cô giáo tiểu học Vân Anh, tôi càng trọng nể vô cùng, v́ muốn hay không tôi cứ buộc phải đặt người phụ nữ trí thức b́nh dân ấy bên cạnh nhiều người cùng giới với cô, những trí thức thượng lưu sang trọng mà tôi biết, cho đến nay nhiều người c̣n không hề biết người Tàu đă làm những ǵ trên vùng Biển Đông của ta! Đặc biệt không ai là không cảm phục chị Minh Hằng, người phụ nữ trung niên bừng bừng lửa sống, cả sức lực, nhiệt tâm và trí tuệ, khiến tôi luôn tin chị đích thị là hậu duệ của Bà Trưng, Bà Triệu. Lại có lúc liên tưởng chị với thánh Jeanne d’ Arc, người nữ anh hùng của nước Pháp, từ một cô gái nông dân bỗng hóa “thánh”, cầm quân chiến đấu chống quân xâm lược Anh, đánh đâu thắng đó, và chỉ bị chết bởi ṭa án dị giáo. Nếu bây giờ 46 người ở đây có một trận đánh th́ người chỉ huy chắc phải là chị. Chị chỉ đâu chúng tôi sẽ đánh đấy. Và bao nhiêu người khác nữa tôi chưa kịp hỏi tên và làm quen…
C̣n những nỗi đau, nỗi buồn th́... biết nói thế thế nào đây. Cái ngày 17-7, nhiều người gọi là ngày nhục nhă, ngày đáng xấu hổ trong lịch sử chống ngoại xâm,… nhưng nhiều người cũng nói rồi, tôi không muốn góp thêm vào cái ai oán nữa. Dân tộc này hôm nay cần phải mạnh mẽ để vượt cơn hiểm nghèo không giống với bất cứ cơn hiểm nghèo nào mà dân tộc đă trải qua.
(Kỳ sau: Làm việc với an ninh)
Nguyen Xuan Dien Blog
|