Nếu truy xét từ căn nguyên nguồn gốc th́ do nhà nước CHXHCN Việt nam đă tạo ra tệ nạn này.
Khởi đầu bộ y tế đă chấp thuận hay làm ngơ cho các giám đốc bệnh viện tự ư mở những cái gọi là khám thường và "khám dịch vụ", "khám dịch vụ" phải đóng nhiều tiền hơn để được bs chú tâm, chăm sóc đặc biệt hơn, c̣n những bệnh nhân khác th́ thờ ơ, lảnh đạm hầu như không ngó ngàng ǵ đến bệnh nhân, thậm chí khi bệnh nhân cấp cứu, đau đớn, oằn oại... bs vẩn tỉnh bơ, ngồi xem Tv... bọn này lương tâm, đức y không có. Cộng thêm những thư kư, y tá, tạp vụ...là những đứa chêm mồi, như lủ đánh bài tráo ở các bến xe để được ḷng bs, được ḷng cấp trên, và họ cũng được chút ít "biết ơn" v́ đă chỉ dẩn, giúp đở hay mách nước. Nếu từ khời thủy tất cả bệnh viện đều chửa trị bệnh nhân như nhau (khoảng 1980 không có nạn khám thường hay "khám dịch vụ") th́ không có chuyện bao thư lót tay cho bs, hay nói cho đúng hơn là cầu xin sự lưu tâm, sốt sắng, tận t́nh chửa trị cho người bệnh. Đó là kỳ thị kẻ giàu, người nghèo, hay nói đúng hơn là phân biệt người ít tiền và nhiều tiền. Bọn bs này dùng sinh mạng của bệnh nhân mà uy hiếp người nhà họ phải biết điều, chung tiền nói cho đúng là ṿi vĩnh, uy hiếp tinh thần người nhà bệnh nhân để trục lợi, là đ̣i hối lộ. Mà của hối lộ phải bỏ phong b́ đàng hoàng chứ không nhét vào tay tay những tên đứng đường như CSGT, CS kinh tế, kiểm lâm, quản lư thị trường... Người nhà bệnh nhân v́ sinh mạng con em ḿnh mà phải gừi bao thư cám ơn, hay mua sự lưu tâm của bs.
Mọi người đều thừa biết cái bằng cấp bs ở Việt nam không khác giấy phép lái xe, giấy phép kinh doanh là bao, nhưng đau ốm bệnh hoạn không vào bệnh viện th́ vào nhà xác. Đơn giản như đang giởn.
|