View Single Post
Old 08-26-2012   #2
Hanna
R10 Vô Địch Thiên Hạ
 
Hanna's Avatar
 
Join Date: Dec 2006
Posts: 88,250
Thanks: 11
Thanked 3,751 Times in 3,090 Posts
Mentioned: 5 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 8 Post(s)
Rep Power: 109
Hanna Reputation Uy Tín Level 8
Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8
Default

Hôm sau, tiệc mừng Việt kiều về nước đă sẵn sàng. Trước khi tiệc “khai mạc”, ông trưởng họ gặp riêng tôi phỏng vấn sơ qua về nghề nghiệp chức danh ở bên Mỹ. Tôi thật thà nói ḿnh sửa chữa nhà cửa, và làm thợ mộc. Ông vội hỏi tôi, thế ông có cái thẻ ghi tên nghề nghiệp không.?

Ồ business card! Tôi móc ra tấm thẻ đưa cho ông ta. Ông nh́n rồi nói, “con ś trúc ti on” là con ǵ thế?

Construction, tức là sửa chữa nhà cửa đấy!

Ông trưởng họ vẻ mặt nghiêm trang nói, vậy phải gọi là kiến trúc sư! Tôi bảo ông, chỉ sửa nhà dạo thôi! Kiến trúc sư cái quái ǵ.

Không! Phải nói vậy, để mọi người biết ông có “đẳng cấp!”

Thôi! Thôi Tôi không cần! Tôi nói nhưng ông không để tâm.

Tôi được mọi người đón tiếp long trọng tại một hội trường của nhà thờ họ. tiếng vỗ tay cứ liên tục, làm tôi bỗng chốc trở thành một nhân vật quan trọng. Mọi lời nói của tôi được mọi người chú ư và nể phục. Hết người này đến người khác đặt câu hỏi về giáo dục, đời sống, sức khoẻ Tôi cứ thao thao bất tuyệt… Hết đề tài này đến đề tài khác, bao nhiêu kiến thức nhờ nghe được từ đài phát thanh tiếng Việt hay đọc báo ở bên Mỹ mà biết, lần lượt tuôn ra. Rồi cứ như múa kiếm vào chỗ không người, tôi càng nói càng hăng… Mọi người trầm trồ kiến thức uyên bác của tôi. Hết người này đến người khác nâng ly chúc mừng. Đang trong hơi men ngà ngà… Ông trưởng nhà thờ họ đứng lên xin phép có đôi lời với tôi.

Kính thưa ông Cấn, nhà kiến trúc sư ở Mỹ,

Hôm nay tôi xin thay mặt bà con trong họ có vài lời khẩn cầu đến ông. Nhà thờ họ đang trong qúa tŕnh tu sửa c̣n thiếu… Được biết ở bên Mỹ ông là một Viêt Kiều thành đạt… có tấm ḷng quảng đại với quê hương…

Tôi nghe điệp khúc này hơi quen quen! Đang chú ư nhớ coi nó ở cái đoạn nào trong mục ṿi tiền mà tôi đă đọc được ở đâu! Nhưng tôi không c̣n đủ tỉnh trí để xua đi những lời tâng bốc, kính thưa!

Việt Kiều thành đạt! Lúc tỉnh táo th́ nghe nó sáo ngữ thật, nhưng hôm nay sừng sừng nghe nó hay hay thêm một chút hănh diện với bà con lối xóm. Nó khiến tôi tê liệt sự phản kháng, và như chích thêm một luồng xung điện, làm tôi hăng máu hứa luôn, tôi sẽ ủng hộ mười ngàn đô la! Tiếng vỗ tay reo ḥ hoan hô rồi chúc xôm tụ!

Có tiếng người nói. Đúng là ông Cấn! Phải như thế! Ông ấy giàu qúa mà!

Tôi như chợt nhớ ra con số mười nó có thêm chữ ngàn dollars… Nhưng “đă lỡ phóng lao th́ phải theo lao…” Tiếng cụng ly, lời tán dương, tôi cứ như đi trên mây nhưng con số mười ngàn dollars cứ kéo gh́ tôi xuống, nó khiến tôi muốn hụt hơi khi nghĩ đến ngày trở lại Mỹ phải cầy trợn mắt, điều quan trọng là không biết bà vợ nhà tôi phản ứng thế nào khi tôi vung tiền mà chẳng cần suy nghĩ. Bên Mỹ con tôi đang cần mua một chiếc xe đi học, đ̣i mấy tháng nay mà hai vợ chồng cứ khất lần…

Đang lo âu như sự hớ miệng của ḿnh! Một người ra vỗ vai tôi.

- Anh Cấn Xề!

Ai mà biết tên cúng cơm của ḿnh? Tôi nghe giọng nói quen quen quay lại… Chào bà!

- Bà nào? Em đây! Thảo đây! Thảo hồi bé anh cứ đ̣i cưới em!

Tôi ngớ người, nhưng khi nhắc đến chuyện đ̣i cưới tôi như sực nhớ ra! Á Thảo Hồng. Cứ tưởng bà cụ nào?

- Cha qủy lăo Cấn Xề!

Nhận ra người yêu cũ, tôi thấy hỡi ôi. Con người ta sao mà thời gian làm phai bạc đi nhanh thế này! Trông người yêu đă thành một bà già, tôi cảm thấy xót xa khi nhớ lại hồi c̣n bé mười hai mười ba tuổi, hai đứa ở sát nhà nhau nên rất thân, nàng cứ hồn nhiên chơi giỡn với tôi. Tôi th́ lợi dụng. Cứ gỉa vờ bắt nạt mấy đứa em của cô hàng xóm. Nàng nổi máu chị hùng bênh em, đi qua đ̣i đánh nhau tay đôi. Tôi cứ gỉa vờ thua nằm dưới để được nàng đè xuống, tát cho mấy cái… Mà nàng vô tư chẳng hề hay biết sự ma mănh của tôi! Chơi kéo co tôi làm như bị thua ngă nhào vào người cô nàng… Nàng cứ ơ, ơ… thằng qủy, thằng qủy!
Hanna_is_offline  
Quay về trang chủ Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px
 
Page generated in 0.04206 seconds with 9 queries