Phần 2
Tao mở mắt ra, th́ thấy tao đang nằm trên giường nhà thương, áo choàng trắng, chân phải tao bị băng bột treo lên cao và đang bị vô nước biển, cô y tá đứng bên giường nói:" Thưa đồng chí Thượng Úy, đồng chí đang nằm điều trị tại nhà thương Bạch Mai, Hà Nội. Chừng khoảng nửa tiếng th́ có phái đoàn vô thăm tao, dẫn đầu là một thượng tá là người lái xếp của tao và kế tiếp theo sau là các người lái Mig-17, Mig-21 vô để chúc mừng tao nói là hôm ấy tao bắn hạ 3 chiếc F-4 và sau đó máy bay tao bị hết xăng và tao phải nhẩy dù ra và phi cơ địch đă bắn trúng chân phải của tao, họ cấp cho tao giấy bản khen là chiến sĩ anh hùng diệt máy bay Mỹ và truy thăng tao lên Đại Úy và nói là kể từ phút này v́ bị thương tích nơi chân, nên tao không thể bay được nữa và họ đă dành cho tao một nhiệm sở mới đó là làm việc tại pḥng huấn luyện, để giảng dạy dưới đất cho các học viên người lái. Tao rất buồn v́ thú thật tao rất thích đi bay lắm, nhưng tao phải thầm cám ơn mấy thằng du kích xă v́ nó bắn tao bị thương chân, nên bị loại ra khỏi đi bay, chớ nếu c̣n bay th́ có ngày nát thây với bọn F-4.
Tôi hỏi tiếp: "Rồi sao hả chú?"
"Tao làm việc tại pḥng huấn luyện được vài năm, th́ đến ngày 30-4-1975. Miền Bắc tấn công và chiếm miền Nam, tụi tao th́ nói với nhau: Miền Nam thua v́ bị thằng Mỹ bỏ rơi nửa chừng, tụi ḿnh có đánh đâu mà thắng, c̣n miền Nam có đánh đâu mà thua".
Sau 30-4-1975 , tao nhận được một lá thư từ trong Nam gởi tới nhà tao tại Hà Nội, trong thư nói là tao có một thằng em trai, nó đi vô Nam hồi năm 1955, sau này nó lớn lên tốt nghiệp ở trường Vơ Bị Đà Lạt, rồi giữ chức Đại Úy nhảy dù, bây giờ nó đi cải tạo ở suối Máu, nhờ anh đó bảo lảnh ra dùm, dẩu sao cũng là anh em ruột thịt, tao động ḷng máu mủ, tao mới đứng ra điền đơn xin bảo lảnh cho thằng em ra trại.
Kết quả là thằng em không ra tù, mà tao lại bị chúng nó điều tra lại lư lịch, tụi nó nói là tao khai gian và che dấu có thằng em Mỹ ngụy ác ôn, rồi kể từ đó tao bị trục xuất ra khỏi đảng. Cho tao ra làm phó thường dân, tao xin về miền Nam ở nhà gia đ́nh thằng em tại tỉnh Vĩnh Long này. Thứ nhất là tại v́ tao thích ở trong Nam thoải mái hơn, thứ hai là thấy có cán bộ trong nhà tụi công an phường xă nó đỡ ăn hiếp gia đ́nh em tao.
Sau khi ở miền Nam được vài tháng tao mới phát hiện được là trong Nam, thằng cha nông dân, thằng tài xế xe đ̣ ...c̣n có hai bà vợ lẽ, con gái miền Nam rất đẹp, khêu gợi, ăn mặc đều đẹp cả, ngay cả đi ngủ cũng mặc đồ ngủ riêng, cái khổ miền Bắc đàn bà chỉ được cấp một năm có hai bộ đồ, nó mặc hoài hôi ŕnh, nh́n thấy mắc ói, chán lắm mày ơi! Thành thử giải phóng miền Nam đâu chưa thấy, chớ tao thấy là giải phóng tao trước.
Tuy nói vậy, cũng phải làm ǵ để sống kiếm ăn, tao th́ đi đi về về Hà Nội ...Sài G̣n bằng đường xe hỏa Bắc Nam, tao thấy trên tàu hỏa, người ta đi hầu hết là đi buôn, vậy mà họ sống rất khuây khỏa, đâu cần đi làm công nhân cho nhà nước suốt đời nghèo mạt, tao bèn nghĩ ra cái kế ra nghề đi buôn, mua đi bán lại. Miền Nam gọi nôm na là nghề chợ trời, ở trong Nam, tao đi mua xe đạp mini, xe đạp Pháp Peugeot 5 lip, xe gắn máy Honda, đồng hồ Seiko không người lái, có hai cửa sổ, mền nĩ US, mền dù lính, mùng ngủ lính Mỹ, máy may Singer, hộp quẹt Zippo, bột ngọt...

chợ trới sài g̣n
Đem ra ngoài Bắc bán, c̣n từ Bắc vô Nam th́ tao chỉ mua đồ của Liên Sô, thuốc Tetra lon nhôm vàng Bulgary chống sốt rét, đại khái là mua một lời năm, sau một năm tao chỉ cần đi hai ba chuyến là đủ sống trong năm, đời sống rất thoải mái sung sướng, không c̣n giặc giă chết chóc, ăn cơm th́ toàn độn thịt, chớ không độn bo bo, sướng thật v́ sống bằng nghề đi buôn. Nói xong anh ta kéo hai tay áo lên, trên hai cánh tay đeo ít nhất là mười mấy cái đồng hồ Seiko trên hai cánh tay và chiếc áo khoác bên ngoài th́ có nhiều túi kéo chứa toàn là hộp quẹt Zippo, mắc giống như chiếc áo giáp.
" À quên nữa, thế chiếc nhẫn Không Quân mày đang đeo có định bán không tao mua nó thật đấy!"
Tôi trả lời:"chiếc nhẫn này của tôi quí lắm, là kỷ vật của tôi để kỷ niệm hồi học bay bên Mỹ, tôi không bán đâu"

Ông ta hỏi tiếp:" à nghe nói bọn mày đi Mỹ học bay nó có cấp cho mỗi đứa một cái áo khoát màu xanh lá cây bên trong có vải satin màu cam đẹp lắm, mày c̣n giữ không? Nếu có bán cho tao đi"
Tôi trả lời:"trong lúc loạn lạc, hồi miền Bắc mới chiếm miền Nam, tôi vất đi hết rồi đâu dám giữ, v́ ḿnh là dân Mỹ ngụy, à chú đi buôn lên xuống như vậy có bị công an hay trạm xét làm khó dễ không?
Chú ta hề hả cười nói:"có ǵ đâu, hễ tụi nó xét, là tao rút túi ra tờ giấy chứng nhận liệt sĩ, anh hùng diệt máy bay Mỹ, là tụi nó cho qua tuốt, vả lại tao là cựu Đại Úy có giấy tờ chứng minh mà mày, tụi nó thấy là run rồi. Coi vậy có tờ giấy tùy thân mắc dịch này cũng có lúc được nhờ cậy, chưa kể buồn buồn tao đeo cái huy chương Bác Hồ phi công anh hùng ở ngực áo là tụi nó phát khiếp...ha ha

À tao thấy trong h́nh bọn giặc lái chú mày mặc đồ bay đẹp và trong oai quá, đồ bay ǵ mà toàn là giây kéo(zipper),ăn mặc khít khao, có khăn quàng cổ màu tím, màu cam, hông đeo súng cá nhân , dây nịt súng có đầy đạn tùm lum, mang dao, máy truyền tin, súng bắn cứu nguy(flare gun) áo lưới mưu sinh(survival vest), coi chằng quá, đội mũ vải xanh dương(calo) trong oai ghê, tao thấy c̣n mê, chắc mấy em trong Nam khoái mấy chú mày lắm phải không?. tao thấy thằng nào trông cũng bảnh trai hết?"
Phi đoàn 516 PHI HỔ
Tôi trả lời:'th́ đồ bay của chú cũng đẹp lắm mà?"

Chú ta trả lời:' đẹp cái con khỉ khô, đồ bay mà của tụi tao mặc c̣n cài nút, mặc hai mảnh trên dưới, trông giống mất thằng công nhân xí nghiệp chết mẹ, nh́n muốn mửa, c̣n lái Mig 17 giờ này c̣n mang nón bay bằng da( leather helmet), giống lính lái xe tăng vào đệ nhất thế chiến, trừ cái đám lái Mig 21 th́ c̣n đội nón bay hao hao giống Mỹ, nhưng vẫn không đẹp bằng của Mỹ, c̣n mặc mày th́ thằng nào trông cũng thấy ngố ngố, miệng hô hốc, v́ tối ngày lo luyện bài chính trị Bác và Đảng, th́ làm sao ga lăng được"
Nói ba hoa chích cḥe, mà xe đă chạy tới Phú Lâm, xe đ̣ chạy vô bến xe Xa Cảng miền Tây, có cả ngàn người đang lô nhô, bụi bặm, khói xe ngộp trời, xe ngừng tại bến, thấy chú ấy đang đợi các lơ xe thả xe đạp, máy may xuống. Tôi t́nh nguyện đứng giữ đồ cho chú ấy, bên cạnh chiếc cyclo máy đang nổ máy nghe x́nh xịt , sau khi chất được hai chiếc xe đạp mini, một máy may, vài bịt hàng lỉnh kỉnh lên xe, chú ta đă ngồi gọn hẳn trong cyclo máy.
Chú ấy nói lần cuối:
" bây giờ tao lên thành phố, đón tàu hỏa về Bắc, thôi tạm biệt chú em, nhớ giữ ǵn sức khỏe nhé, cám ơn đă giữ đồ cho tôi lúc nẫy, thôi ḿnh đi nhe."
Tôi giơ tay lên chào theo kiểu nhà binh, chú ấy cũng chào lại y chang.
Tôi đón xe lam về Sài G̣n cư xá Nguyễn Thiên Thuật, trong ḷng không bao giờ quên lại câu chuyện gặp lại anh phi công Mig Hà Nội này, trông cũng thật tội nghiệp. Đúng là đất nước mất, mất tất cả, cộng sản thà bắt giết lầm, chứ không tha lầm, đa nghi như Tào Tháo. Vậy mà cũng có người nhẹ dạ nghe theo, rồi chết ân hận.
Tôi rất hối hận không có dịp hỏi tên của anh ta.
Xem lại cuộc sống khó khăn, đầy nước mắt và ḷng người của hai người phi công VNCH (cựu Thiếu Tá phi công khu trục PĐ#518 anh đă chết trong trại tù ở Hoàng Liên Sơn, Bắc Việt 1977) và phi công Bắc Việt dưới chế độ cộng sản Việt Nam, họ đă gặp nhau, giúp nhau để sinh tồn và may mắn vượt biên qua vùng đất tự do.
Vào năm 1976, sau nước mất.Tôi sống bằng nghề chợ trời (nghề chánh là làm việc cho hăng in (printing shop) trong thành phố nên không bị đi vùng kinh tế mới, nhưng đó là cái nghề để qua mắt công an phường khóm, chớ thật ra phải sống bằng nghề mua đi bán lại c̣n là gọi nghề chợ trời, khi th́ buôn thuốc tây ở khu Huỳnh Thúc Kháng, Hàm Nghi. Khi th́ đi mua bán vàng và đô la Mỹ ở khu Lê Thánh Tôn, thấy vậy mà sống rất phây phả, ung dung
Một bữa kia vào đầu năm 1979. T́nh cờ tôi gặp lại anh phi công Mig-19 Hà Nội (hồi gặp trên xe đ̣ Sài G̣n-Vĩnh Long). Lúc này trông anh ta thấy khác ra, không khác người Sài G̣n, tuy hơi ốm nhưng trông rất khỏe. Anh ta đang lái chiếc xe gắn máy Honda 50cc kiểu đàn ông màu đen, ngồi sau xe là một cô cũng khá trẻ đẹp ngồi ôm eo ếch (thoạt tiên tôi tưởng là anh ta chạy xe ôm).
Tôi hỏi:
"Giời ơi trái đất tṛn, bây giờ gặp lại chú, trông chú đẹp trai quá, chú c̣n nhớ tôi không?"
"A th́ ra anh...anh là phi công tôi gặp trên xe đ̣ năm 1975 phải không?
"Đúng rồi đó, a c̣n cô ngồi ở phía sau là...?
"Bà xă ḿnh đó, anh ta dựng xe và nói tiếp:
"Bà ấy nguyên là vợ một Thiếu Tá phi công của chế độ Sài G̣n, đi học tập và chết trong trại cải tạo năm 1977. Sau đó bà ấy phải lam lũ khổ sở buôn bán chợ trời để nuôi hai đứa con nhỏ, có vài lần bị công an nó bắt, ḿnh là bạn bè bán hàng với bà ấy. Tôi lên đồn công an xin nó thả bà ra và ḿnh nói là bà con của ḿnh và xin đặc biệt thả ra, chứ không nó bắt đầy đi vùng kinh tế mới, nhận bừa là bà con nó vừa nể ḿnh là cựu cán bộ. Sau đó ḿnh thấy t́nh cảnh đắng ḷng mẹ góa con côi, c̣n tôi th́ c̣n độc thân, vả lại làm ăn qua lại riết có cảm t́nh. Lấy nhau rồi tôi về nhà bà ấy ở khu đường Trương Minh Giảng, gần nhà thờ Ba Chuông (Sài G̣n) cho tiện. Buôn bán th́ cũng tạm được, có điều lúc nào cũng cảm thấy bị ŕnh rập bởi công an cộng sản, đất nước mang tiếng là Độc Lập - Tự Do, nhưng lúc nào cũng phập pḥng lo sợ không biết bị bắt bất cứ lúc nào, vả lại thằng em Đại Úy Nhảy Dù đi học tập mới chết năm ngoái, c̣n ông chồng củ của bà xă ḿnh th́ cũng chết trong trại tù ở Hoàng Liên Sơn (Bắc Việt), nên tôi buồn khổ lắm. Tôi không c̣n luyến tiếc ra miền Bắc nữa, chỉ ở trong Nam thôi."
"À chú mày có đường dây nào đi ra nước ngoài không? Chúng tôi không muốn sống sống ở đất nước này nữa!
Tôi nói:
"Nếu chú thím đi chui th́ lỡ bị bắt th́ rất là nguy hiểm, v́ chú là chính gốc cán bộ, c̣n nếu đi theo kiểu bán chính thức, tức là theo kiểu người Hoa th́ đường này th́ nó tính mỗi đầu người là 7 cây vàng, nhưng nó chắc và an toàn hơn, nhưng nó sẽ đặt tên chú là tên Hoa kiều chớ không lấy tên Việt Nam"
"Số tiền đó tụi này lo được, nhưng chú em biết tổ chức đó ở đâu không?"
"Tôi cũng đang đi t́m, nếu có sẽ cho chú thím hay"
"Nếu muốn gặp, th́ vợ chồng tụi này hằng ngày ở đây. Chỗ quán nước mía cạnh cây cột đèn và sẽ thấy có chiếc Honda màu đen này, th́ tụi này có mặt ở đó."
"Thôi tạm biệt chú và chúc chú thím may mắn."
Mời các bạn đón xem cuộc hành tŕnh vượt biển của hai gia đ́nh phi công và họ gặp nhau trên đảo trong trại tỵ nạn...
H́nh này được chụp bởi cảnh sát Indo, sau đó tặng cho mỗi người trong nhóm tàu này làm vật kỷ niệm.