Chó Chết
Chân núi Tản Viên có một nơi phong cảnh hữu t́nh vô cùng. Bác Hồ bèn chọn nơi đó làm nơi nghỉ mát cuối tuần với cô Xuân. Mỗi lần bác về là dân làng gần đó khốn khổ v́ công an lục soát, hăm dọa, kiểm soát chặt chẽ, hành hạ đủ điều.
Chiều tối hôm đó có anh cán bộ đi công tác ngang làng. Bỗng có con chó già nhào ra cắn vào chân anh. Anh này vơ nghệ cao cường, chuyên sở trường môn vơ đá mơm chó, cho nên tặng ngay con chó già một cước rất đẹp. Con chó cũng không vừa, nhất định không nhả. Anh phải rút con dao găm, lụi vài cái, con chó mới chết. Là người ngay thẳng, anh vào căn nhà gần đó, muốn bồi thường cho người chủ v́ đă giết con chó. Tay anh đầy máu. Anh chùi đại lên quần áo. Anh gơ cửa. Một ông già bước ra. Anh nói:
- Tôi mới giết con chó già.

Ông già kêu lên mừng rỡ:
- Thật à? Cảm ơn anh vô cùng. Cảm ơn Trời Phật. Cả nước sẽ nhớ công ơn anh. Anh cần chỗ trốn không? Trời, tay anh đầy máu thế kia. Tôi chỉ mong anh không giết luôn cô Xuân.