Trong văn học VN ai cũng biết Nguyễn Công Trứ , cụ là một nhà văn yếm thế có một nhân sinh quan khác người , là tác giả của bài thơ :
KIếp sau xin chớ làm người ,
Làm cậy thông đứng giữa trời mà reo
Giữa trời vách đá cheo leo ,
Ai mà chịu rét th́ trèo với thông .
Cuộc đời cụ thăng trầm có thể gọi nôm na là lên voi xuống chó , lúc lên là Hộ Bộ Thượng Thư ( Bộ Trưởng Quốc Pḥng )bị đồng liêu gièm pha Vua giáng chức xuống làm lính thú ( đơ-dem cùi-bắp ) ở Quảng Ngăi ( vậy chỉ có Nguyễn Công Trứ mới xứng đáng câu : Từ đơ-dem cùi-bắp và rồi đi lên đại tướng đều là huynh đệ chi binh a haha).Buồn sự đời nên khi về hưu cụ hay cởi con ḅ đi ngao du sơn thuỷ ở quê nhà Hà Tỉnh, có điều lạ là sau đuôi con ḅ có đeo cái mo cau có bài thơ :
Xuống ngựa lên xe lọ tưởng nhàn
Lợm mùi giáng chức với thăng quan
Điền viên dạo chiếc xe ḅ... cái
Sẵn tấm mo che miệng thế gian.
Con ḅ cái cứ đi đủng đỉnh , cái đuôi phe phẩy lúc che , lúc mở cho người đời thấp thoáng thấy cái miệng dèm pha của thế gian .Về sau có người c̣n nói cụ c̣n thêm hai câu sau :
Miệng thế khó đem b*ưng nó lại.
Ḷng ḿnh chưa dễ bóc ai coi.
Noi gương yếm thế của tiền nhân , mong huynh hiểu cho nhe ḷng ,hơi đâu để tâm miệng thế gian.
Chúc huynh một cuối tuần vui .