Ông đă đưa được gia đ́nh tôi ra. Mừng ôi là mừng. Cho thêm ông ít tiền và cảm ơn ông vô cùng. Trời đă nhá nhem tối,từ hướng Phan Thiết có chiếc xe chạy ra,tôi giơ tay xin đi nhưng xe không dừng. Độ mười phút sau chiếc xe đó lại chạy trở lại,tài xế nhảy xuống ôm tôi ,té ra người quen thân ở Đà Lạt. Anh T. nói : Tôi nhớ lại giống anh Lộc quá nên chạy trở lại để đón và anh đưa gia đ́nh tôi về tạm trú dưới mái hiên ngôi chùa ở Phan Rang . Anh cũng chạy vô rồi chạy ra vậy chứ chưa t́m được phương tiện . Chú tài xế ra cái quán nhỏ trước chùa mua mấy cái bánh tráng nướng ăn lót dạ qua đêm . Qua một ngày rối loạn mệt nhừ ,vừa đặt lưng xuống bỗng nghe tiếng loa : Đồng bào-Đồng Bào,ngày mai: Bộ đội giải phóng vào Phan Rang. Đồng bào chuẩn bị cùng chúng tôi thành phần thứ ba tiếp đón . Thôi hết. Chết và tù đày đang đón chờ . Nhưng sáng hôm sau vẫn chưa thấy quân VC. vào. Tôi quyết định đưa gia đ́nh theo xe đ̣ lên Tháp Chàm tạm trú nhà người bà con. Tôi và chú tài xế t́m đường xuống vùng biển may ra t́m được ghe về Vũng Tàu. May quá,có chiếc xe Landrawer chở đầy người đang đậu trên đường xuống biển Hăi Chữ. Tôi xin đi. Anh tài xế tử tế bảo hai người chen được chỗ nào th́ chen. Chúng tôi bu ở phía sau và cũng đến được Hăi Chữ. Dọc đường đă có những trạm gác của du kich VC. Chúng giăng bảng viết chữ đỏ : Giao nộp vủ khí. Xe phải dừng lại từ xa,tài xế phải xuống xe đến xin phép mới được qua. Chúng không kiểm soát người trên xe.
Ngoài biển c̣n tàu không mui của Hoa Kỳ đậu đón đồng bào di tản. Mỗi người phải trả 500 đồng tiền ghe ra tàu. Tôi năn nỉ anh tài xế cho chúng tôi trở về Tháp Chàm chở gia đ́nh . Thật là phúc đức,anh tài xế chấp nhận nhưng bảo tôi khi qua các trạm kiểm soát tôi phải xuống xe đến xin họ. Tôi trả lời có chết tôi cũng phải đi để cứu gia đ́nh . Trong hoàn cảnh chết chóc như trở bàn tay mà anh giúp được như vậy thật là hiếm có. Có lẻ ông bà tôi đă làm nhiều viêc phúc nên nay con cháu được hưởng . Về đến Tháp Chàm th́ gia đ́nh tôi đă bước chân lên xe của người bà con trở về Đà Lạt v́ nghĩ chúng tôi không c̣n trở lại được Tháp Chàm . Có bà hàng xóm trên Đà Lạt chạy xuống nói . Chị về đi dạy,mấy ông giải phóng tốt lắm . Chỉ trong tích tắc là ttôi đă mất gia đ́nh. Anh tài xế đưa lại gia đ́nh tôi xuống biển Hăi Chữ . Tôi cảm ơn anh biết mấy cho vừa,anh chỉ lấy ít tiền xăng và nói lời thật từ tâm . Giúp được gia đ́nh anh là niềm hạnh phúc của tôi . Người ân cũ xa xưa đó không biết bây giờ ở đâu nhưng tôi tin chắc anh sẽ an b́nh,hạnh phúc v́ hoàng thiên hữu nhăn . Cầu Trời Phật phù hộ cho anh và gia đ́nh .
Tôi mướn hai chiếc ghe đưa gia đ́nh ra tàu Mỹ. Trời động nên sóng biển rất lớn. Từng tảng to như cái nhà trồi lên sụp xuống như đánh ch́m cái ghe bất cứ lúc nào thật kinh khủng. Tàu Mỹ không c̣n chỗ nên không cho ghe cập ,tôi nói ông ghe cập đại vào, ông bảo không được v́ họ phun nước ch́m ghe. Cũng may,nếu lên được tàu th́ bà già và con nít sợ không chịu nổi sóng gió và người chen chúc .
Chủ ghe chở gia đ́nh tôi trở lại bến và cho ở nhờ nhà ông bên bờ biển . Du kích VC. đă ở chung quanh . Tôi năn nỉ ông cho mưón ghe về Vũng Tàu. Ông qua gian nhà tranh kế bên xin phép VC. Nhà vách tre sát với nhau nên tôi nghe họ nói chuyện với nhau : Cứ cho họ đi để ùn về Sàig̣n gây thêm rối loạn cho bọn ngụy nhưng số tiền mướn ghe phải nộp cho họ một phần ba.
Sáng hôm sau ông chủ ghe nấu cho nồi cháo trắng để điểm tâm và xuống ghe. Như chết đi sống lại. Chưa hết mừng lại lo. Năm người lính ùa xuống ghe,sắt mặt mang đầy uất hận và họ đấm đá ở đâu mặt dính đầy máu .Ghe ḿnh mướn họ không nói với ḿnh một tiếng và ḿnh cũng chẳng dám nói ǵ. Họ là quân nhân đi được ḿnh cũng mừng nhưng thái độ của họ bất thường khiến ḿnh sợ. Trên ghe chỉ có đàn bà và con nít. Hai người đàn ông chúng tôi có chống cự nổi không. Phúc nhà may mắn đươc b́nh an. Ghe chạy về Vũng Tàu phải mất một ngày và một đêm.
Chỉ một ngày một đêm đến Vũng Tàu mà mẹ tôi nằm la liệt không ăn uống ǵ được. V́ vậy, khi theo tàu hăi quân di tản ,tôi không dám đưa mẹ đi . Rủi bà không chịu nổi sóng gió th́ đau đớn lắm . Ở lại Sài g̣n c̣n có em trai và mấy bà chị săn sóc. Từ trước giờ tôi chưa đi ghe hay tàu trên đường biển. Ai ngờ tàu đi biển êm ả như vậy. Để mẹ ở lại,tôi ân hận suốt cuộc đ̣i v́ bà rất thương cháu nội và ao ước được ở Đà Lạt cùng con cháu và mai sau cũng nằm xuống ở đây. V́ bà rất thích phong cảnh và khí hậu Đà Lạt. Con cháu lúc đó c̣n nhỏ quá đâu có nhớ bà nội thương chúng như vậy. Đến được Hoa Kỳ,lao ḿnh vào lo cơm áo và buồn chán nên chẳng nghĩ ǵ đến đoàn tụ gia đ́nh.Mỗi lần gởi tiền về mẹ,tôi dặn mấy bà chị cứ đưa hết cho bà. Tánh bà thích nấu thức ăn ngon mời người thân và thích có tiền cho đứa gái út nghèo nhất nhà ở Đà Nẵng .
Đến được xứ người lại buồn chán nản
Suy nghĩ vẩn vơ đầu óc trống trơn
Không mơ màng đến chuyện thiệt hơn
Chẳng nghĩ đến ngày mẹ con đoàn tụ……(Vu Lan nhớ mẹ.TĐL.)
Sau một ngày một đêm,chúng tôi đặt chân lên băi trước Vũng Tàu. Thành phố thân thương mà tôi đă học những khóa Quân Cảnh Điều Tra Tư Pháp ở Trường Quân Cảnh hơn ba năm. Biết bao là kỷ niệm :
Lá rơi băi trước thu sang
Bao mùa thương nhớ,cây bàng nhớ không? (thơ TĐL.)
Tạm trú ở khách sạn Vũng Tàu để mẹ dưỡng sức và thăm viếng cảnh cũ người xưa. Gặp nhau mừng mừng tủi tủi như vừa thoát một cảnh đoạn trường. Thời gian nầy xe đ̣ không chạy về Sàig̣n theo lệnh cấm. Gia đ́nh tôi quá giang theo xe của Trường Quân Cảnh. Tôi tŕnh diện Bộ Chỉ Huy Quân Cảnh tại Tiểu Đoàn 5 trú đóng doanh trại trên đường Trần Quốc Toản. Gia đ́nh ở nhà bà chị đừờng Trinh Minh Giảng. Tất cả Quân Cành Điều Tra Tư Pháp từ miền Trung tŕnh diện được thành lập thành hai Đại Đội để chờ phân phối công tác .
Khoảng năm 1950 tôi làm việc ơ Ty Công Chánh Quảng Nam,anh rễ tôi trước năm 1945 là Tham Tá Lục Lộ làm việc dưới thời Pháp thuộc nay là Trưởng Ty. Cơ quan trú đóng ở Tiên Lâm thuộc Huyện Tiên Phước trong vùng kháng chiến . Trong thời gian nầy anh Nguyễn Mậu bạn thân với anh rễ tôi Lê Phước Cẩn cùng học Hà Nội ngày xưa. Anh Mậu dạy ở Trường Trung Học Khánh Thọ. Một vài giáo sư ở trường nầy đă bị bắt v́ họ thuộc Việt Nam Quốc Dân Đảng,anh Mậu cũng thuộc thành phần cao cấp của Đảng . Anh rễ tôi cũng bị Công An Quảng Nam giam lỏng và cho qua giúp việc bên Ty Thông Tin. Anh làm giấy thông hành giả và do tôi mang xuống Tam Kỳ cho anh Mậu t́m đường biển thoát thân về vùng Quốc Gia. Chuyến đi thành công và trong nền Đệ Nhị Việt Nam Cọng Hoà anh là Thượng Nghị Sĩ. Tôi ghé thăm anh và gặp lúc anh đă chuẩn bị phương tiện để di tản. Anh bảo tôi t́m cho anh môt quân nhân và một hăi quân để chỉ huy quân sự và lái tàu. Anh cho gia đ́nh tôi và hai gia đ́nh người nầy đi, không đóng góp ǵ hết . Tôi đưa Thiếu Tá Trần Đ́nh Nga(TĐT/BĐQ) và Thiếu Tá Phạm Ấn (Hạm Trưởng /HQ) đến họp ở nhà anh. Có anh Nguyễn Minh Huy (cựu Quận Trưởng Quận Đại Lộc trong thời gian tiếp thu) thời đó tôi là Cán Bộ Hành Chánh lưu động làm việc dưới quyền anh. Và có Dân Biểu Trần Thời ở Quy Nhơn nữa. Tất cả sẵn sàng chờ anh gọi là zulu
|