R11 Độc Cô Cầu Bại
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,165 Times in 13,136 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 162
|
Một vé thôi mà, ông anh không muốn ghi th́ để tôi ghi cho.”
Vừa nói bà vừa lấy cuốn sổ trong tay tên nón cối và ghi giấy tờ của tôi vào mặc cho gă lải nhải cằn nhằn, sau đó bà trả giấy tờ đă đóng dấu đăng kư cho tôi:
- “Xong rồi đó cưng, đi mua vé rồi c̣n về với con đi, để tụi nó chờ tội nghiệp.”
Bà với tay đóng cánh cửa sổ nhỏ lại, vừa cười vừa nháy mắt với tôi, không kịp để tôi nói tiếng cám ơn với bà, tôi đành phải nói to tiếng cám ơn sau cánh cửa đóng. Cầm xấp giấy tờ trên tay mà tôi vẫn c̣n chưa hết ngơ ngác, chuyện xảy ra trong ṿng năm phút, như một phép lạ. Người đàn bà người miền Nam này là ai? Sao bà biết tôi gặp khó khăn mà giúp đỡ? Bà đă nhận lầm tôi với một người quen nào đó của bà? Cho đến bây giờ cái thắc mắc này vẫn c̣n vương vấn trong tôi, nhưng dù sao tôi cũng vẫn măi biết ơn bà, thật ḷng cám ơn người thiếu phụ vô danh, nhưng tốt bụng đó.
Có dấu đăng kư rồi th́ mới được mua vé. Tôi tới khu vực bán vé đi Bắc đă thấy người ta đứng, ngồi la liệt khắp nơi. Tôi xề xuống bên cạnh một bà cụ vấn khăn theo kiểu người Bắc, ngồi có vẻ nhàn nhă, đang nhai trầu bỏm bẻm, hỏi thăm:
- ”Xin phép cụ, cho con hỏi thăm, có phải mua vé đi Bắc ở đây không ạ?”
Bà cụ nh́n tôi, không trả lời câu tôi hỏi mà lại hỏi ngược lại:
- ”Đă đăng kư mua vé chưa? Đăng kư hôm nào?”
- ”Dạ rồi, mới bữa nay thôi.”
Vừa nghe tôi nói vậy, Một chị, ngồi kế bà cụ, vọt miệng:
-”Trời ơi, mới bữa nay hả? Vậy th́ c̣n khuya mới mua được vé, tụi này đăng kư mấy bữa rồi mà c̣n ngồi măi dưới này lận. Tui nói thiệt, về nhà đi ngủ c̣n sướng hơn, chờ đây biết chừng nào tới lượt, đó chị thấy người ta ngồi chờ đông không? Tui đâu có nói láo.”
Lại một lần nữa sự thất vọng và lo lắng lại trở lại với tôi. Tôi cám ơn mọi người, đứng lên và dợm bước đi, chợt có tiếng nói sau lưng:
-”Nếu cần th́ chị mua vé tầu đêm mà đi, nhưng chị đi có một ḿnh th́ cũng nguy hiểm lắm, nên cẩn thận.”
Tôi quay lại cám ơn người mách nước. Lúc này thật t́nh tôi không hiểu tại sao lại phân biệt tầu đêm, tầu ngày. Và cũng không hiểu tại sao đi tầu đêm lại nguy hiểm hơn đi tầu ngày. Nhưng với tôi, đêm hay ngày không quan trọng, cái quan trọng là làm sao tôi có thể mua được vé, để đến được với anh mà thôi. Măi sau này khi đi thăm anh lần thứ nh́, tôi mới hiểu được nghĩa của tầu đêm và tầu ngày. Tầu đêm là tầu đi ra tới Bắc phải mất hai ngày, ba đêm, và khi tầu chạy tới khu vực giáp ranh của miền Trung và Bắc thường vào ban đêm, nơi rất có nhiều bọn cướp, khi là dân đói, khi là công an, bộ đội giả dạng làm cướp, nhất là ở những ga vắng người. C̣n tầu ngày đi ba ngày, hai đêm, an toàn hơn v́ tầu đi qua khu vực này lúc ban ngày. Ở quầy bán vé tầu đêm thật vắng khách, do đó tôi đă mua được vé dễ dàng.
Ngày 7/1/1979 tôi lên xe lửa tại ga B́nh Triệu, rời Sàig̣n, rời những đứa con thơ dại thân yêu, để t́m đến với anh. Ngồi trên xe, nh́n thành phố Sàig̣n đang lùi dần sau lưng mà nghe trong ḷng buồn, vui lẫn lộn. Vui v́ sẽ gặp lại được người chồng sau bao tháng năm xa cách, buồn v́ phải xa những đứa con thơ c̣n quá bé bỏng, đă thiếu thốn t́nh cha, đang cần sự ấp ủ thương yêu của người mẹ. Với tâm trạng đó, tôi ngồi trên tầu nh́n thành phố xa dần trong tiếng c̣i vang lên năo nuột.
Con tầu cứ lầm lũi đi, Thủ Đức, Biên Ḥa rồi Phan Thiết... Tới Nha Trang tầu dừng lại lấy thêm hành khách rồi lại tiếp tục đoạn đường.Tôi tựa đầu vào thành tầu, nh́n qua khung cửa sổ. Từng làng mạc, từng cánh đồng nối tiếp nhau vùn vụt trôi qua. Đất nước ḿnh trông thật b́nh dị, cuộc sống trông thật êm ả vô cùng, thế nhưng có ai ngờ đâu, trong cái b́nh dị, êm ả kia đă bị một loài thú đội lốt người cai trị, mang lại cho người dân sống trong đó biết bao nhiêu khổ sở, cay đắng và điêu linh.
Tôi nhắm mắt, cố gắng dỗ cho ḿnh một giấc ngủ trong tiếng śnh sịch của con tầu và tôi đă thiếp đi cho đến khi nghe được tiếng ồn ào, trầm trồ của những người bên cạnh:
-”Băi biển Đại Lănh đó, đẹp quá trời.”
Tôi mở bừng mắt ra, tầu đang đi ngang Tuy Ḥa, trước mắt tôi một phong cảnh đẹp tuyệt vời. Nước biển xanh, bờ cát trắng, những con sóng nhấp nhô, từng đợt, từng đợt xô nhau vào bờ, óng ánh như ngàn con rắn bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời. Bầu trời th́ xanh thẳm, một vài cụm mây trắng đang lững lờ trôi, xa xa một phần của rặng núi Trường Sơn biên biếc nằm dọc theo bờ biển càng tạo cho khung cảnh nơi đây một vẻ hùng vĩ lạ kỳ: “Đất nước ḿnh đẹp thiệt.” Nh́n biển xanh, mây trắng, tôi lại chợt nghĩ đến anh, nghĩ đến những lần hai đứa đi Vũng Tầu, cũng biển xanh, sóng bạc, vui biết bao nhiêu, mà giờ đây chỉ c̣n ḿnh tôi bơ vơ đi t́m anh, chỉ c̣n ḿnh tôi lẻ loi với nỗi nhớ thương anh ră rời. “Anh ơi, em thật nhớ anh quá” và những giọt nước mắt lại âm thầm trào ra để lại nghe mằn mặn trên bờ môi.
Qua vài ga nhỏ, tầu không ngừng lại, để khi tới Quảng Ngăi mới từ từ dừng bánh. Ga Quảng Ngăi c̣n gọi là ga gà, v́ nơi đây đồ ăn bán cho khách phần lớn là gà: gà luộc, cháo gà, miến gà, phở gà, ngay cả ḿ cũng nấu bằng thịt gà. Tôi thường nghe nói vùng này là nơi “chó ăn đá, gà ăn muối” có nghĩa là nơi sinh sống khó khăn, nhưng không hiểu sao gà lại nhiều và rẻ thế? Nh́n những con gà đă luộc rồi, họ mời mua trông mới thật hấp dẫn làm sao, tuy không béo tṛn và vàng hườm như những con gà bán ở tiệm cơm gà Hồng Phát, Tân Định, hay trong những tiệm cơm Tầu, nhưng cũng vẫn làm cho tôi thấy thèm thuồng vô cùng. Mà thèm th́ thèm cũng chả dám mua v́ tài chánh không có khoản chi cho cá nhân ḿnh một món hậu hĩ như thế. Đă lâu lắm rồi, kể từ ngày CS cưỡng chế miền Nam, danh từ thịt gà h́nh như đă biến mất trong thực đơn của người dân Saigon th́ phải. Nghĩ cho cùng, đến cơm gạo c̣n chả có mà ăn th́ nói chi đến thịt, nhất lại là thịt gà. Những đồ ăn cao cấp như thế này và trong thời buổi này chỉ dành riêng cho đám quan ôn tham nhũng, đâu có phần cho người dân. Đang suy nghĩ lung tung, tôi bỗng nghe có tiếng đàn ông sau lưng ḿnh:
|