Ḍng cam go… dần trôi theo năm tháng
Khúc tương phùng hút dạng nẻo người đi
Em liễu tơ ngất lịm buổi phân kỳ
Nợ chưa dứt
Lần đi
Lần vĩnh biệt.
Cứ mỗi dạo tháng Tư về là ḷng em thương tiếc
Con gái của chúng ḿnh, giờ cũng biết được chuyện xa xưa
Nó lớn lên, tuy không bom đạn cày xéo đường phố hàng dừa
Nhưng tội nó
Kiếp đong đưa
Ṿng khổ lụy.
Tuổi thơ ngây nhưng bản án vô h́nh đă trùm nó vào ṿng lao lư
Là đứa con của tên “ngụy” ác ôn
Nó lớn lên trong tủi hận tâm hồn
Đường tiến bước, vùi chôn theo lư lịch.
Nơi trại tù
Cha nó vẫn bị xem là địch
Đảng trả thù… trong chiến dịch phục thù xưa
Chiều Việt bắc lă chă thấm giọt mưa
Đủ thắm lạnh cho thân gầy vừa gục xuống.
Nó và em
Hai mảnh đời nơi nương ruộng
Cơn đói về cuồng cuộn rét buốt thân
Nước độc rừng ma
Tuổi mười sáu yếu dần
Nó lên phố bán thân làm đĩ!
Trong thầm kín, nó không bao giờ quên ḿnh là con thằng ngụy!
Đời giang hồ
Nó bị Si-đa
Những lúc hận đời là những khi nó thương nhớ về Cha
Càng cương quyết hiến thây ma này cho cán bộ.
Tuổi mười bẩy, hoa phượng đường nở rộ
Quan chức giàu, không ngố cũng phải ham
Nó khắc tên những thằng tham quan sau những chuyến “đi làm”
Vào cây xương rồng đỏ… hồng cam vết máu.
Hôm tiễn con đi
Trong quan tài buồn, em mặc cho nó chiếc vàng màu áo
Của người vệ quốc quân dũng cảm hôm nào
Mong về gặp anh
Vầng sáng một v́ sao
Và từ đó… những lần mộng chiêm bao em cười nụ.
Nghiêng ngả Quê Hương… mưa sa cờ rũ.
Em mơ về… ngày cũ thuở thương yêu
Tháng Tám mùa thu đời ngă muôn chiều…
Em nuối tiếc
Thương yêu mùa nhân bản
Quê hương tuyệt vọng… kể từ ngày có đảng.
Nguyên Thạch
|