H́nh ảnh đẹp về nếp sống của Hà Nội trong tâm tư của tôi vẫn c̣n đó. Nhưng vào lúc này, xung quanh tôi mọi thứ đều xa lạ, hiếm thấy giọng nói ngọt ngào, ấm dịu của người Hà Nội năm xưa. Một giọng nói “xa lạ” đang hiện diện ở thành phố cổ kính này. Tôi tự hỏi, thành phố này đă để mất giọng nói yêu thương kia trong hoàn cảnh nào? Phải chăng, theo bước chân ồ ạt “tiến về Hà Nội” từ vùng đất Thanh Nghệ “quê hương Bác” nơi được vinh danh là “thành đồng của cách mạng Mùa Thu”, đă thay đổi, xoá tan nếp sống và phong thái cũ?
Nét đẹp của Hà Nội vào những ngày tháng cũ chỉ c̣n là hoài niệm. Không c̣n sắc thái cổ kính mà tiềm ẩn vẻ thơ mộng, trang trọng nhưng hàm chứa nét trữ t́nh của thành phố ngàn năm văn vật. Sinh hoạt đặc trưng của văn hóa dân tộc Việt đă nhường chỗ cho một nếp sống “Văn hóa mới”, chỉ thể hiện sự lạc lơng nửa vời, khiến tôi có cảm tưởng xa lạ tại chính nơi quê hương yêu dấu của ḿnh.
Hà Nội đang ở trước mắt tôi. Tôi lặng nh́n mà tâm tư t́m về dĩ văng, nuối tiếc nếp sống của một thời đă qua. Đành rằng, “Kỷ niệm không bao giờ chết”. Nhưng đă “tàn phai” trước những đổi thay hiện tại.
Hà Nội vẫn c̣n đó, nhưng “Hồn Dân tộc” ở đâu bây giờ?
Trần Nhật Kim
2-2016
|