T́nh Viễn Xứ
Từ lâu lắm rời xa quê mẹ
Bước phong trần lặng lẽ cô miên
Lần tay đong đếm ưu phiền
Âm thầm nỗi nhớ vô biên xứ người
Ngày rong ruổi bên trời xa vắng
Đêm mỏi ṃn đọng lắng tâm tư
Hồn đơn lạc cơi thâm u
Dạ sầu trổi nhịp t́nh thu năo nề
Bao năm vẫn mơ về quê cũ
Thương ai hoài ủ rũ chờ trông
Cuộc t́nh lạc giữa hư không
Hắt hiu bến đợi tơ ḷng rối beng
Đường viễn xứ muôn phen trôi nổi
Lối t́nh nhà nay đổi thay tên
Ḷng hoài tưởng nhớ không quên
Bóng h́nh xa ấy măi bên ḍng đời
Viễn Phương