Ngày 16-6, Vương Văn Hùng không đồng ý nội dung của bản án sơ thẩm quy kết bị cáo phạm tội giết người, hiếp dâm.
Bị cáo Hùng cho rằng mình bị oan vì chỉ tham gia bắt cóc nhằm chiếm đoạt tài sản chứ không hiếp dâm, giết nữ sinh giao gà.
Hùng khai trong quá trình điều tra đã bị bức cung, dùng nhục hình. “Có lúc tôi bị ép cung suốt 7 ngày 7 đêm, không được ngủ. Bị cáo còn bị lột hết quần áo, dùng dùi cui điện gí vào người nên phải nhận tội”
“Quá trình lấy lời khai bị cáo có luật sư, kiểm sát viên cùng tham gia không?”, chủ tọa truy vấn. Hùng đáp “bị cáo toàn bị đánh đập trước khi lấy lời khai”.
“Khi VKS đến phúc cung, bị cáo đã trình bày về việc bị ép cung nhưng kiểm sát viên không nghe và bảo đợi sau rồi trình bày”, Hùng nói.
Hùng còn cho rằng rất nhiều bản cung chỉ được ký chứ không được điều tra viên đọc. “Có lần, điều tra viên còn đưa cả 6, 7 tờ cung trắng bắt bị cáo ký vào đó. Bị cáo yêu cầu viết lời khai vào đó rồi mới ký song không được chấp nhận” (11)
Thực trạng những phiên tòa oan sai đầy rẫy như vậy cho thấy những tiến bộ của nền tư pháp Việt Nam chỉ có trên TV.
Não trạng trọng cung hơn trọng chứng, thà giết lầm hơn bỏ sót từ tòa thấp đến tòa cao chỉ mới là một phần nguyên nhân của niềm tin xã hội với nền tư pháp rơi xuống tận đáy. Một nguyên nhân khác sâu sắc hơn, nguy hiểm hơn chúng tôi sẽ phân tích trong bài viết khác./.
|