Bờ Giác
Lơ lửng trời chiều mây trắng bay
Hoàng hôn soi bóng dáng hao gầy
Trăng treo đầu núi chuông chùa đổ
Lắng đọng hồn đơn mỗi nhịp dài
Tiếng mơ vang vang đêm tĩnh mịch
Lời kinh văng vẳng giữa không gian
Suối mơ réo rắt ṿng sinh diệt
Thực thực hư hư giữa cơi trần
Mộng huyễn chơn không miền thế tục
Hồng trần vương víu bước chân đơn
Ta như hạt bụi từ muôn kiếp
Mải miết luân hồi trong gió sương
Biển khổ thuyền không không, có có
Bến mê hiện hữu biết đâu tường
Vị lai, quá khứ chưa từng bước
Măi nguyện, cầu, mong, trước Phật đường
Phiền năo lục trần tâm dứt bỏ
Quay về bờ giác, tỉnh cơn mê
Tránh xa ba cơi, ḷng thanh tịnh
Thiên mộng, địa mơ, ấy mộng mơ.
Viễn Phương