Thu!-Bao Giờ Em Về?
Từ Thu xa khuất mây ngàn
Anh theo từng chiếc lá vàng t́m em
Bay đi cùng khắp vô biên
Cưu mang muôn nỗi ưu phiền đầy vơi
Dặm trường bảng lảng mây trôi
Heo may thoảng nhẹ ru đời quạnh hiu
Trời thu lạnh lẽo tiêu điều
Bao ngày em vắng mấy chiều anh mong
Trong cơn thương nhớ ngập ḷng
Dáng em ẩn hiện giữa không gian buồn
Lặng lờ đi dưới hoàng hôn
Chừng như loáng thoáng chập chờn lung linh
Ơ hay!-Ngọn gió si t́nh
Cớ sao ve vuốt bóng h́nh tôi yêu?
Tương tư sương trắng rơi đều
Quay quần ôm dáng mĩ miều thướt tha
Nắng tàn vương víu trời xa
Tỉnh mơ, mơ tỉnh chỉ là ḿnh ta
Sầu riêng vẫn măi la đà
Tơ duyên mấy đoạn phong ba ră rời
Em hoài như áng mây trôi
Ru t́nh anh giữa đất trời bơ vơ
Chờ em!-Thu hỡi bao giờ?
Thu mùa nầy đến, anh chờ Thu em
Viễn Phương