Tôi yêu tiếng Việt miền Nam,
Yêu con sông rộng, yêu hàng dừa cao.
Yêu xe thổ mộ xôn xao
Trên đường khúc khuỷu đi vào miền quê.
Tôi yêu đồng cỏ nắng se,
Nhà rơm trống trải, chiếc ghe dập dềnh.
Tôi yêu nắng loá châu thành,
Trận mưa ngắn ngủi, gió lành hiu hiu.
Nơi đây tôi mến thương nhiều,
Miền Nam nước Việt mỹ miều làm sao!
Xa xôi hằng vẫn ước ao
Vào thăm vựa lúa xem sao, hỡi ḿnh!
Chừ đây t́nh đă gặp t́nh,
Tưởng như trong đại gia đ́nh đâu xa.
Người xem tôi tựa người nhà,
Người kêu thân mật tôi là: Thầy Hai!
Đồng bào Nam Việt ta ơi!
Tôi yêu cặp mắt làn môi thiệt thà.
Nước non vẫn nước non nhà,
Bắc Nam xa mấy vẫn là anh em!
Sài G̣n, 1954
Bàng Bá Lân
*Tiêu đề bài thơ này trong Việt Nam Thi Nhân Tiền Chiến (NXB Sống Mới, Sài G̣n, 1968) là "Tôi Yêu", một số sách về sau in là "Tôi Yêu Tiếng Việt Miền Nam".