Ai Điếc???
Một anh Lăo (cỡ hơn bảy bó ǵ đó - 70+) tỏ vẻ hơi lo ngại về sự lăng tai của bà vợ già.
Anh Lăo định khuyên vợ đi thử "Hearing Aids" nhưng lại sợ vợ mích ḷng.
Anh Lăo hỏi ư kiến của bác sĩ gia đ́nh về vấn đề này, th́ bác sĩ chỉ cho một cách thử “độ điếc” của bà vợ như sau:
"Bác về nhà, khi thấy vợ Bác th́ Bác đứng cách xa khoảng 40 ft rồi hỏi vợ môt câu với giọng nói b́nh thường – nghĩa là không to cũng không nhỏ. Nếu thấy vợ không trả lời th́ Bác tiến sát lại ở khoảng cách 30 ft rồi hỏi lại; nếu vợ Bác lại không trả lời th́ cứ tiến lại gần chơ 20 ft , rồi 10 ft... Xong Bác cho tôi biết ở khoảng cách bao nhiêu th́ vợ Bác trả lời để tôi biết t́nh trạng lăng tai của vợ Bác trầm trọng như thế nào?"
Anh Lăo hí hửng về nhà thấy bà vợ già đang đứng trong bếp rửa chén và sửa soạn cơm chiều. Anh Lăo đứng ở khoảng cách 40ft, và như Bác sĩ chỉ dẫn, hỏi bà vợ với giọng b́nh thường:
"Em ơi! Em cho anh ăn cơm tối cái ǵ?"
Chẳng nghe thấy bà vợ trả lời ǵ cả, anh Lăo liền tiến tới chỗ 30 ft lập lại câu hỏi:
"Em ơi! Em cho anh ăn cơm tối cái ǵ?"
Cũng lại không nghe thấy tiếng trả lời trả vốn ǵ, anh Lăo tiến lại chỗ 20ft,… rồi 10 ft và hỏi cùng một câu hỏi và không nghe câu trả lời.
Cuối cùng anh Lăo tiến đến sát ngay sau lưng vợ và hỏi:
"Em ơi! Em cho anh ăn cơm tối cái ǵ?"
Bà vợ quay lưng lại nói:
"Tôi đă nói với Bố nó lần này là lần thứ năm rồi là tối nay nhà ḿnh ăn cơm gà kho mà sao Bố nó cứ hỏi hoài vậy?"
Anh Lăo thẫn thờ:
- ?!?!
Ai Đui???
Món quà trong dịp đi hưởng tuần "hấp hôn"
Hai vơ chồng già đi hưởng tuần "hấp hôn", ở một khách sạn nổi tiếng, bên bờ biển thơ mộng.
Để bà vợ ngạc nhiên, ông chồng vào trong một tiệm bán quần áo hàng hiệu loại nổi tiếng của khách sạn,
đặt mua một chiếc áo ngủ thật sexy, rồi dặn người bán hàng gói lại, mang lên pḥng....
Tối hôm ấy, người bán hàng mang gói quà lên, ông chồng trịnh trọng trao cho bà vợ món quà kỷ niệm tuần hấp hôn, rồi nói với bà mặc thử xem sao !
Bà vào bên trong chuẩn bị. Ông nằm ở ngoài chờ đợi, và tưởng tượng những cảnh lăng mạn sắp xảy ra...
Khi mở gói quà ra, bà thấy một chiếc áo thủ thật mỏng, gần như nh́n thấy toàn bộ, cùng với biên nhận 500 đô la.
Bà chợt nghĩ, áo này mặc cũng như không, hơn nữa mắt của ông già kém lắm, khó phân biệt thật giả.
Bà quyết định không mặc áo để mang trả lại, tiết kiệm được 500 đô, và cứ trần truồng như thế bước ra....
Dưới ánh sáng lờ mờ của những ngọn nến t́nh tứ được cắm trên chiếc bánh "hấp hôn", lăo ông nhỏm dậy, bước xuống giường, từ từ tiến tới lăo bà:
-Mẹ kiếp, cái áo mắc tiền thế kia mà nó không ủi cho một cái, nhăn nhúm quá !
BMH --Washington, D.C /Bá Trần