Tri Âm Kết T́nh
Hồn thơ nặng nỗi mong chờ
Tri âm người hỡi, vào mơ kết t́nh
Vườn thơ hoa nở tươi xinh
Giao t́nh cách cảm chuyện ḿnh như xưa
Trời mây đổi sắc thay mùa
Thoảng nghe tiếng gió nhẹ đùa khe song
Khơi t́nh ước vọng mênh mông
Hương thơ mỏi đợi, nặng ḷng cưu mang
Sương mây trắng tỏa ngút ngàn
Cơi hồn phiêu lăng thênh thang đất trời
Trăng buồn gác núi đơn côi
Lửng lơ ḍng suối buông lơi giọt sầu
Áng thơ xanh thắm một màu
Từng con chữ kết bắt cầu xa xôi
Bằng bằng, trắc trắc chung đôi
Vận vần tiếp nối t́nh người tri âm
Viễn Phương