Hạ Trắng T́nh Xa
Hè đến rồi đây giữa đất trời
Ve sầu vang tiếng gọi muôn nơi
Lung linh hoa nắng rơi đầy ngơ
Day dứt t́nh xưa mộng nửa vời
Thuở ấy tôi nàng mơ lứa đôi
Mà nay xa lắm cách xa rồi
Bao năm hạ đến nào thay đổi
Người vẫn xa xôi cuối nẻo đời
Phượng vẫn c̣n đây tên của em
Hè sang bao cánh rụng rơi mềm
Tên em ai bảo là hoa Phượng
Cho bóng hạ về anh nhớ thêm
Nhặt cánh hoa rơi vụn vỡ về
Nghe ḷng xao xuyến trải lê thê
Yêu em, yêu kiếp đời hoa lỡ
Xơ xác bên trời hoa ủ ê
Giọt nắng vàng rơi góc phố buồn
Tơ trời vương víu bóng hoàng hôn
Em như cánh phượng nḥa phai nắng
Gợi gió ru t́nh giữa cơi không
Yêu măi ngàn năm cánh phượng hồng
Bên trời hạ trắng khối t́nh trong
Tim đau rộn thắm lên màu máu
Phượng đỏ tôi thương thắm mặn nồng
Dơi bóng t́nh xa khuất mịt mờ
Hồn đau lạc lỏng giữa hoang sơ
Cứ như cánh én mùa xuân lẻ
T́m măi hương nồng trong bóng mơ
Từ lúc đôi ḿnh xa cách nhau
Em đi trôi nổi tận phương nào
Bên anh hạ vẫn vương niềm nhớ
Một sớm hạ nào đưa tiễn nhau
Viễn Phương
|