Thơ Xướng Họa
ThugiangVũ-Viễn Phương
Thơ Xướng
Tiếng xưa …
Hoàng hôn vừa tắt nắng chân trời
Vọng buồn tiếng cuốc gọi xa xôi
Lá rơi đau xót niềm tâm sự
Gió hỡi ngừng lay cánh hoa rời
Viễn xứ sương sầu giăng mắc rơi
Bàn tay buốt giá lạnh khung trời
Niềm đau xin gói đời cô lữ
Bóng tối buông dần mây xám trôi
Sóng cả rì rào thương nhớ ơi
Khúc nhạc năm xưa khóc ru hời
Thức thao em trải niềm u uẩn
Nét bút ân tình vẫn cứ khơi !
ThugiangVũ
Thơ Họa
Tiếng Vọng Ân Tình
Vạt nắng chiều buông tận cuối trời
Tình trần vương víu, mộng xa xôi
Đường mây rong ruổi còn muôn sự
Hàng gió đong đưa bước rã rời
Giọt nắng thương sầu rưng rức rơi
Mây đen che khuất cả khung trời
Về đâu đêm vắng tình cô lữ
Khi bóng thời gian lặng lẽ trôi
Dừng lại bên đời ước mộng ơi
Điệu thương điệu nhớ vẫn ru hời
Dòng thơ ai tỏ niềm u uẩn
Tiếng vọng ân tình đâu mãi khơi
Viễn Phương