Khác với nhiều đứa trẻ gốc Việt sinh ra, lớn lên trên đất Mỹ, hai con gái của Linh Nga vẫn nói sơi tiếng Việt, thậm chí mê luôn đồ ăn Việt, áo dài Việt. Anna Linh và Mary Linh tự hào là người Việt Nam, luôn nhắc mẹ cho các em được về thăm quê ngoại,
Sinh ra và lớn lên ở Mỹ, hai con gái của chị có nói tốt tiếng Việt ?
Linh Nga: Hai con của tôi nói tiếng Việt tốt. Anna Linh nói và hiểu tiếng Việt 95%, và Mary Linh hiểu tiếng Việt tới 90%, nhưng nói th́ hơi kém hơn Anna một chút, đạt chừng 80%. Gần đây Mary thường liên lạc với các anh chị em họ là Minh Châu và Duy Phú. Các con dùng ngôn ngữ tiếng Việt để chuyện tṛ nên Mary cũng thêm phần sơi tiếng Việt. Mary gần đây cũng tự chọn một chương tŕnh học ngữ pháp Việt trên một app, và khoe với mẹ đang học hiểu thêm ngữ pháp tiếng Việt.Ở trường học hay chốn cộng đồng các bé có tự tin ḿnh là người Việt Nam?
Linh Nga: Cả Anna Linh và Mary Linh rất tự tin ḿnh là người Việt Nam. Nếu có bạn nào trêu chọc mang tính chất phân biệt chủng tộc là hai bé đều có những phản ứng rơ ràng, khẳng định niềm tự hào là người Việt Nam.Hai con tôi đặc biệt yêu áo dài. Hai bé thường xuyên vào tủ đồ của mẹ để ngắm và thử các áo dài của mẹ. V́ tôi có gần 50 chiếc áo dài đủ loại, nên các con có lẽ cũng từ đó mà "nghiền" áo dài theo mẹ. Cứ Tết đến hay có dịp tham dự các hoạt động với người Mỹ, bạn Mỹ, cả hai bé đều lựa chọn mặc áo dài đầu tiên. Dù đă lớn hơn nhưng dường như càng lớn, hai bé càng thấm hơn niềm tự hào là người con nước Việt, thêm yêu văn hoá, ngôn ngữ, và ẩm thực Việt Nam.
Ẩm thực Việt Nam rất đa dạng. Hai bạn ấy thích những món cao sang hay b́nh dân?
Linh Nga: Bên cạnh những món ngon, kiểu cách th́ Anna và Mary rất yêu những món Việt dân dă nhiều rau, đậu phụ, ít thịt cá. Anna rất nghiền các món đậu phụ như đậu phụ kho thịt heo, đậu phụ nhồi, canh chua đậu phụ, súp đậu phụ rau trứng. Mary cũng mê các món đậu phụ, ngoài ra bé thích ăn canh rau đơn giản như canh cua, canh rau dền, canh cá chua, và đồ hải sản như cá, tôm, cua. Hai con đặc biệt "nghiền" đồ mẹ nấu, có lẽ v́ thích được mẹ cưng chiều như khi c̣n bé bi.
Tôi th́ rất bận rộn, nên gần như chỉ cuối tuần mới nấu các món đặc biệt ngon cho các con được. Mỗi dịp cuối tuần tôi lại nghĩ ra món ǵ đó thật ngon để nấu cả nhà cùng thưởng thức. Hai bé rất thích món gỏi cuốn của Việt Nam, vừa lành mạnh, vừa ngon miệng, lại có dịp tự tay ḿnh lựa các thành phần và tự cuốn ngay trên bàn ăn. Bên cạnh đó hai bé cũng mê món Phở Nam Định của mẹ. Anna nói, bé đi ăn với các bạn ở những tiệm Phở bên ngoài, nhưng không có tiệm Phở nào có hương vị như Phở mẹ nấu. Mẹ mỉm cười nói là v́ Anna bén hơi mẹ mà thôi.
Chị đă có những tác động ra sao để hai con không quên quê ngoại?
Linh Nga: Tôi không làm ǵ cả chị ạ. Hai bé từng có dịp về Việt Nam thăm gia đ́nh, người thân rồi và đều rất thích nên khi trở lại Mỹ hai con cứ nhắc mẹ cho con về Hà Nội hoài. Anna nhắc mẹ con nhớ Bún Chả Hà Nội mẹ ơi. C̣n Mary nói bé nhớ những món ăn đường phố giản dị nhưng tuyệt ngon, nhớ những lúc mẹ đưa bé qua phố Cấm Chỉ được thưởng thức những món ăn rất riêng của đất Hà Thành, và rất nhiều những kỷ niệm ấm áp khác. Mary nói với mẹ rằng, mẹ ơi con về Việt Nam lâu lâu th́ nhớ Mỹ, mà về Mỹ th́ rất nhớ Việt Nam. Có lẽ niềm tự hào về nguồn gốc là người con của nước Việt luôn thấm đẫm trong tâm hồn của hai con. Dù sống giữa chốn cờ hoa của thế giới, tôi và mẹ cùng hai con luôn sống một đời sống rất thuần Việt, an b́nh và ấm áp.
|