Thơ Xướng Họa
Sương Anh-Viễn Phương
Thơ Xướng
T́m Lại Hương Xưa
Trở bước ta về thăm phố xưa
Hoài mơ t́m lại chút hương thừa
Hoa thơ sắc thắm ngày xưa đă
Cánh ră nhụy tàn trong nắng mưa
Hoa sầu mấy độ nở vàng thu
Lất phất sương rơi phủ mịt mù
Dơi bóng Thiên Di vờn trước ngơ
Lặng lờ nghe gió gọi vi vu
Thu tàn sương giá phố đ́u hiu
Đông đến hoang liêu bóng ngả chiều
Trở giấc đêm thâu buồn khắc khoải
Bao gờ xuân đến với thương yêu?
Viễn Phương
Thơ Họa
Ngỡ Đă Phai Hương
Đă vắng bóng người trên lối xưa
Ngỡ rằng phai nhạt mối duyên thừa
May nhờ én gọi trên muôn nẽo
Xuân đến t́nh yêu hết nắng mưa
Xa nhau từ độ chớm mùa thu
Như cánh chim di bóng khuất mù
Phố cũ em chờ trong khắc khoải
Một ḿnh lặng lẽ giữa hoang vu
Xuân đến cơi ḷng bớt quạnh hiu
Mai Đào rực rỡ trên nương chiều
Cúc Lan yểu điệu ngoài hiên nắng
T́nh lại mặn nồng với chữ yêu
Sương Anh