Bến Nhớ Tàn Đông
( Gửi người TT/TT )
Đất trời vương víu ánh hoàng hôn
Trầm lắng không gian với nỗi buồn
Gió thoảng từng cơn. Ôi!-lạnh giá
Mây sầu âm ỉ khóc tàn đông
Bao mùa đông lạnh vắng không em
Gác nhỏ chiều hôm dơi mắt mềm
Em vẫn ru đời trên chốn mộng!.
Anh hoài soi bóng giữa trời đêm
Điệu buồn trỗi khúc cơi ḷng đơn
H́nh dáng yêu thương măi chập chờn
Ṛng ră bao phen c̣n ngóng đợi
T́nh sầu năm tháng lại sầu hơn
Miệt mài bến nhớ gọi t́nh nhân
Dẫu biết tơ duyên chẳng định phần
Nghe gió giao mùa se thắt dạ
Chợt thèm hương ấm lúc sang xuân
Viễn Phương
|