Bà đưa đứa cháu nội về quê làm đám giỗ cha mẹ chồng, nhân lúc cháu nghỉ hè. Vả lại, năm nay đại dịch hoành hành nên về quê vài bữa cho lành.
Nhà th́ bà đă gọi điện trước cho vợ chồng đứa cháu(con của anh chồng bà ) quét dọn sạch sẽ. Bà đi nhưng căn nhà bà cứ để đó, vườn tược th́ để cho vợ chồng nó trồng rau củ, c̣n những cây trái lâu năm cũng để cho các cháu ăn và dư ra th́ muốn bán th́ tuỳ chúng. Bà và các con không tính toán ǵ cả. Miễn là đừng để nhà bám mạng nhện và có hơi người là tốt rồi.
Năm rồi, vợ chồng đứa cháu có xin phép bà và các con cho chúng mượn căn nhà cho thằng trai lớn mới cưới vợ về ở. Hai vợ chồng cháu đều đi làm công nhân trong khu công nghiệp huyện. Chờ có đủ tiền xây nhà bên đất nhà nó th́ dọn về. Bà và các con đồng ư, v́ dẫu sao nó cũng là cháu đích tôn bên ḍng họ nội, mà nhà để trống có làm ǵ đâu !
Hôm đám cưới nó chỉ có con trai của bà về, c̣n bà bị mệt nên đành cáo lỗi. Bà gửi về mừng cho đôi trẻ một chỉ vàng 24k. Khi về, bà nghe con trai kể chuyện về đám cưới ấm cúng của đôi trẻ, bà mừng cho các cháu rất nhiều.
Hai bà cháu về đến nhà lúc hai giờ chiều, cháu bà mở cửa mời bà vào nhà. Sạch sẽ lắm, chu toàn lắm ....bà rất vui. Nhà và giường chiếu thơm tho, đi máy bay rồi lại đi một chặng xe buưt nên bà rất mệt. Cháu nội thi lấy xe máy của bác nó chạy đi chơi một ṿng quanh làng. Bà nằm xuống giường, chiếc giường gỗ mit lâu năm của bà c̣n đây, bà suy tư nhớ về chồng lúc c̣n sống, về những kỷ niệm c̣n lưu lại trong căn nhà thân yêu của ḿnh, bà thiếp đi lúc nào không hay ...
Bỗng bà giật ḿnh nghe sau nhà có tiếng nói của một phụ nữ vang ra rất lớn, giọng chát chúa. Cô ấy đang nói qua điện thoại th́ phải :
- Anh về ngay cho tôi, sao lại để cho người ta về rồi nằm lên giường của tôi, tôi đă cho phép chưa, sao lại tự tiện như vậy chứ ?
(Ủa, giường của bà mà !)
- ......
- Tôi không cần biết, nghe rơ chưa ?
- ....
- Muốn về là về sao ? Đâu có được ! Ngược ngạo, láo thật à nha !
- ....
- Tôi không biết, anh về ngay cho tôi, đồ ngu như ḅ !
Tít , tít , tít ....
Trời đất quay cuồng, nó đảo lộn, bà choáng váng và không ngồi dậy nổi, hơn 70 tuổi rồi c̣n ǵ. Vừa lúc người cháu (bố chồng của người vừa gọi điện thoại ) chạy sang, mặt mày tái xanh, luống cuống đỡ bà ngồi lên và xin lỗi rối rít ...
Nh́n nó, bà thấy thật tội nghiệp .
Bà đă loáng thoáng hiểu ra vấn đề ...
Trời ơi !
VietBF@sưu tập
|