Nghe tin Trần Huỳnh Duy Thức được thả tự do sau gần 16 năm ngồi tù, đáng lẽ là một tin vui, mà không hiểu sao tôi thấy bâng khuâng buồn. Buồn v́ tôi không thể ngờ anh đă ngồi tù lâu đến thế. 16 năm là một khoảng thời gian quá dài trong đời người. Ngay cả việc tôi ngồi đây viết là tôi thấy buồn về câu chuyện của anh, tôi cũng thấy nó có ǵ thật lố bịch, v́ cái buồn của tôi là cái buồn của người chỉ nghe chuyện (chứ thậm chí c̣n không chứng kiến). Chắc chắn tôi sẽ không bao giờ hiểu hết được anh Thức và gia đ́nh anh đă thực sự trải qua những ǵ.
Tôi chưa bao giờ là mẫu người đấu tranh như anh Thức. Tôi không có sự mạnh mẽ và lạc quan cần có để làm một người như vậy. Nói trắng ra th́ tôi cũng chỉ là dạng người vị thân. Đúng với tính cách đó, tôi đă t́m cách bỏ đi từ những năm hai mươi tuổi. Khi bỏ đi rồi th́ tôi tự nhủ ḿnh sẽ bớt ư kiến. V́ h́nh như việc bỏ đi đă làm tôi mất tư cách nói, kể cả với những việc thường khiến tôi bứt rứt không yên. Nhưng tôi kính trọng những người vẫn c̣n ở lại, vẫn c̣n có ư kiến, vẫn c̣n tin tưởng vào các khả năng khác như anh Thức. Tôi th́ không có niềm tin như vậy, v́ thực tế tôi đă chứng kiến đa số mọi người không quan tâm đến những thứ như dân chủ hay nhân quyền, bao gồm quyền tự do biểu đạt ư kiến cá nhân về các vấn đề chính trị, xă hội. Nhưng ai mà cũng thờ ơ như thế, hoặc không th́ bỏ đi như tôi, th́ cũng không hẳn là một điều hay. Mỗi người có những sứ mệnh và niềm tin trong cuộc đời họ, dù đến cuối đời họ có thực hiện được hay không, nhưng việc họ đeo đuổi những điều họ chân thành tin tưởng, cũng là một điều đẹp đẽ. Mong anh Thức vững vàng và bảo trọng.
__________________
|