VietBF - View Single Post - Nguyễn Văn Thà: Hoàng Lan Chiều Hoang
View Single Post
Old 06-03-2020   #3
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 112,220
Thanks: 7,291
Thanked 45,886 Times in 12,763 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 139
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
Default

”Vâng.”




Huệ xin phép đi vào nhà sửa soạn một chút. Khi trở ra, thấy Huệ bận quần áo tươm tất: áo sơ mi trắng, quần jeans xanh bạc, tóc mây buông lơi và môi có một chút son, son thiệt v́ cái màu son bóng lưỡng và trải mượt trên môi, những thứ c̣n sót lại từ một thời hoa lệ thành đô, đủ để cho ”Ngày rời Paris, anh đă để quên con tim.”, nếu Huệ đang ở Paris chứ không phải ở trong thành phố khốn khó này.




Tôi đi trước, Huệ đi sau, chúng tôi im lặng không nói ǵ.




Khi đă ngồi vào bàn, tôi mới bắt đầu nói với Huệ, nói lại nội dung của cuộc nói chuyện lẫn bàn bạc giữa mẹ tôi với tôi và giữa mẹ của Huệ với tôi. Và cuối cùng tôi nói và hỏi một câu gút từ miệng đấng cứu nhân độ thế lẫn mồm con dê xồm trong tôi:




”Kết hôn giả để qua mặt mấy đứa em để chúng nó cho Huệ đi cũng được mà kết hôn thiệt th́ anh càng mừng. Ư Huệ thế nào? Mà Huệ cũng chẳng cần phải trả lời ngay. Tuần sau cũng được.”




Mặt Huệ như bừng sáng lên, tuy có một chút bẽn lẽn, nói liền một hơi:




”Dạ, cưới thiệt và cưới ngay cũng được. Huệ được mẹ cho biết là anh đă mượn mà như mua tủ sách của ba mẹ em. Toàn sách tốt, sách hay. Bạn hăy nói cho tôi bạn đọc sách ǵ, tôi sẽ nói bạn là loại người nào, em có đọc đâu đó trong một tạp chí. Và anh cũng cao ráo, đẹp trai, mới nh́n, em nói thật: em đă có cảm t́nh rồi, th́ có ǵ đâu mà phải ngần ngại; và chúng ḿnh cũng đâu có nhiều thời giờ nữa đâu.”




Cái thằng tôi mừng quá sức v́ quyết định của nàng Huệ làm thoả măn cả đấng cứu chuộc lẫn cái gă dê húc trong tôi một cách không ngờ đến như vậy.




Chúng tôi rời quán. Chúng tôi đi bên nhau, đi nhanh, đi sung sướng đi về nhà. Khi chúng tôi về đến nhà th́ thấy Lan đang c̣n đứng chờ dưới bóng cây hoàng lan. Nàng Huệ đi ngay vào nhà trong không nói năng chi. Tôi đến bên Lan và nói ngay về quyết định của Huệ và kể lại nội dung cuộc nói chuyện với Huệ, Lan cười cười và lại nói lại câu nói cũ:




”Vâng, như thế cũng được.”




Có một lễ cưới như dự tính, trang trọng trong nhà thờ, trang trọng một tiệc cưới. Trang trọng chứ không sang trọng. Mọi người khen chúng tôi xứng đôi vừa lứa v́ thực ra tôi chỉ hơn cô dâu tṛm trèm 10 tuổi, mà theo tiêu chuẩn Việt Nam, như thế th́ đâu đến nỗi nào, và tôi, thật t́nh mà nói, có vóc dáng cao ráo, đô con, cái mặt, nh́n vào gương, không bảnh cho lắm nhưng cũng coi được, lại có cái vẻ hiền dịu của một kẻ đọc sách nhiều, (một hiền nhân Tàu đă nói thế hẳn hoi), xin cho phép tôi nói như vậy.




Sau khi tan tiệc cưới, ba mẹ và anh em tôi về quê ngay v́ không muốn bọn công an ở quê chúng nó nghi nhất là khi ngày vượt biên đă gần kề. Bên đằng gái đa số ở thành phố ”Bác” cũng đă ra về. Thằng em trai của Huệ, muốn ở lại, nhưng không được, phải về với bà ngoại.




Bấy giờ trong nhà chỉ có hai chúng tôi và mẹ Lan.




Pḥng động pḥng với chiếc giường, chiếc chiếu, tấm chăn, đôi gối sạch sẽ, tươm tất trong một thời bát nháo, phủ đầy bụi đời đỏ, chờ đợi cô dâu chú rễ. Huệ đă nằm sẵn trong đó. Tôi bước vào pḥng và thoáng thấy có ánh mắt Lan trông theo, và đôi môi mỉm cười như một lời cầu chúc hạnh phúc – tôi nghĩ vậy. Khi bước tới giường, tôi vén mùng th́ thấy Huệ đang nằm quay mặt vào trong tường. Chàng hiệp sĩ cứu khốn pḥ nguy trong tôi bị dê sừng húc văng không c̣n manh giáp, tôi sà vào ôm nàng, nàng quay ngoắt mặt ra nói:




”Em xin lỗi anh. Em xin lỗi anh rất nhiều. Hôm nay, xui xẻo, em có kinh anh à. Chúng ta không yêu nhau được đâu. Anh thông cảm cho em.” Rồi nàng ngồi lên ôm tôi và hôn thật lâu. Tôi lịm người trong cái hôn tha thiết, ép sát vào thân thể mềm mà căng mà tṛn lẳn như thân thể bức tượng cẩm thạch nữ thần Diane, phiên bản phương Nam, nhan sắc gái trinh tân hôn, hương thầm lan toả, tôi ngây ngất, tôi muốn điên, tôi nói cuồng, tôi van xin: ”Kệ mẹ kinh với kệ. Chơi có máu th́ càng hấp dẫn. Em cho anh đi! Em cho anh đi! ” Nàng lắc đầu, đẩy tôi ra, đẩy một lúc không được th́ ôm mặt khóc. Máu kinh nguyệt tôi không thua, nhưng nước mắt đàn bà, nhất là nước mắt đẹp của nàng Huệ đẹp th́ tôi thua ngay. Tôi đi ra pḥng ngoài th́ thấy mẹ vợ tôi c̣n ngồi viết viết ǵ đó trên cuốn vở, viết mà ngọn bút cứ dí lên dí xuống, vạch ngang vạch dọc tờ giấy vốn đă nhàu nát.




”Mẹ chưa ngủ hả mẹ?”




Lan nói nhỏ như tiếng thầm:




”C̣n sớm mà, và Lan rất ít ngủ.”




”Huệ mệt, khó ở, nó muốn ngủ một ḿnh.”




Lan ngước đầu lên ngay và nói:




”Cũng thường t́nh thôi. Hồi Lan với anh Danh, phải cả tuần sau mới ổn.”




”Vậy hả mẹ? Chắc con phải kiếm cái chiếu trải dưới hiên mà ngủ. Trời nóng như thế này!”




Lan cười nhẹ:




”Ừ, thôi để Lan lấy cái ghế bố nhà binh, căng mùng cho Nam ngủ ngoài hiên cho mát.”




Tôi không nói ǵ. Lan vào pḥng trong bưng ra chiếc giường bố nhà binh, tôi đứng dậy giúp, Lan gạt ra. Lan trải giường, phủ lên giường một lớp ra trắng và căng chiếc mùng c̣n khá mới mà dày sợi cũng màu trắng. Dọn xong, Lan gọi vói vào, giọng diễu cợt thấy rơ:




”Mời chú rễ bất phùng thời ra nằm. Thôi chúc ngủ ngon. Biết đâu cô dâu đổi ư, ra với chàng. Huệ nó rất thích hương hoàng lan về đêm.”




Tôi cảm thấy được an ủi và chui vào mùng, nhưng ḷng vẫn cứ ấm ức từng chặp. Nửa đêm, ngọn đèn đường yếu ớt năy giờ như con mắt bệnh đổ ghèn, giờ tắt hẳn. Bóng tối, tối như mực và yên ắng, chỉ có tiếng muỗi bay thiệt hăng hái và mùi hoàng lan toả đầy mái hiên và chui luôn vào mùng vờn quanh thân thể tôi. Lại ấm ức, ấm ức tùm lum, nhưng rồi tôi cũng thấm mệt, và trời mát dần xoa dịu cơn nóng trời đất và xoa luôn cơn nóng trong ḷng tôi, tôi nằm thiu thiu.




Khoảng hai giờ sáng, có tiếng gà gáy đầu canh (chắc là gà nuôi ’cải thiện’ của ai đó). Tôi nghe có tiếng mở cửa rất khẽ và tiếng chân cũng bước rất khẽ bước về phía giường tôi và rồi có bóng người nữ vén mùng, chui nhanh vào chiếc giường bố nhà binh nhỏ bé, và nằm vồ ngay trên người tôi, tôi đang ú ớ, th́ đôi bàn tay người nữ đă bịt miệng tôi và ”suỵt, suỵt”, và hôn tới tấp lên môi tôi, bịt chặt miệng tôi. Mùi son, mùi nước hoa này tôi vừa ngửi từ Huệ trước khi bị đày ra đây. Tôi không nh́n được mặt, được h́nh, nhưng có hề ǵ, cô vợ nhỏ bé bày đặt làm cao làm điệu đây mà! – Tôi reo trong ḷng. Tôi sướng quá thể. Tôi vật Huệ nằm dưới, tôi cố trườn lên thân nàng trên chiếc giường hẹp. Tôi sướng quá chừng chừng mà nàng cũng vậy. Sung sướng bên nàng, sung sướng bên tôi xướng hoạ ăn khớp, nhịp nhàng, dù rất dữ dội. Chiếc giường nhà binh chân giường bằng nhôm chắc chắn, bằng vải bố nhà binh được thiết kế cho lính Mỹ, có sức chịu đựng trên hai trăm kư, dư sức chịu được mọi chấn động từ hai thân thể chúng tôi. Máu vọt và dầm dề trong âm hộ nàng. Máu ấm và tanh tanh mùi thú hoang. Tôi đă hết sức, đă một cách dă man. Uống khi biết đang có sẵn trong b́nh đông th́ không thể sướng bằng gịng nước uống được sau khi tuyệt vọng v́ khát trong sa mạc. ”Em chơi ác quá.” ”Suỵt, suỵt.” Ngọn triều sướng lên tuyệt đỉnh rồi cũng chuồi xuống. Người vợ thanh xuân của tôi cũng chuồi ra khỏi giường. ”Em nán lại với em chút nữa đi.” ”Suỵt! Suỵt!” Rồi nàng biến mất sau cánh cửa. Tôi c̣n thèm thuồng nhưng cũng có đủ sung sướng để ch́m vào giấc ngủ sung sướng.




Sáng thức dậy, tôi vào ngay pḥng với Huệ. Nàng đang c̣n ngồi sơn móng tay trên giường. Tôi tính ghẹo nàng một câu chuyện đêm qua, nhưng tôi sững người, sởn da gà khi thấy những móng tay nàng cắt ngắn, ngắn sát da đầu ngón tay, trong khi bàn tay cấu vào vai tôi đêm qua có móng tay dài, cấu đau buốt lưng tôi. Móng tay của Lan, chứ không thể của ai khác, lúc này tôi mới nhớ ra. Tôi vốn đăng trí, lúc đó sướng quá lại càng không nhớ được. Người thường cũng vậy, huống ǵ tôi. Nhưng tôi vẫn hỏi Huệ cho chắc ăn:




”Em mới cắt móng tay rồi mới tô?”




Huệ vẫn không nh́n tôi:




”Lâu nay em vẫn thích để móng tay ngắn cho sạch sẽ và trẻ trung.”




Rồi tôi kiếm cớ đi ra khỏi pḥng, t́m chỗ kín vặt bộ phận tôi ra xem, và không thấy một vệt máu lem nào.




Khi tôi trở lại pḥng, thấy Huệ cúi đầu và vẫn không nh́n tôi, Huệ nói:




”Mẹ đi mua thuốc tây ở trạm phát của Vietnam Diffusion rồi. Mẹ bảo là anh với em ăn cơm tiệm hôm nay một bữa cho sang. Mẹ nay có nhiều mối bán, lẫn mối mua, nên rất bận.”




Khi Huệ ngước lên, thấy mặt Huệ có vẻ tái và môi cứ mím. Tôi hơi lo, hỏi cho có hỏi:




”Em c̣n mệt không?”




”C̣n, vụ này cả tuần mới hết, có khi lâu hơn.”




Tới tối mới thấy Lan về. Tôi lựa lúc Huệ đi đâu đó, kéo Lan vào một góc khuất trong nhà nói:




”Tối qua Lan ra với anh! Liều vậy!”




Lan ngượng chín người, đứng im cúi đầu, cười mím.




Tôi th́ thào sát tai mẹ vợ:




”Trời đất, hai mẹ con giống nhau như đúc. Tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh, huống chi cả hai đều là nhà ngói!” Rồi chỉ vào tay nàng: ”Những móng tay dài này bấu vào lưng anh đau muốn chết.”




Nàng tát yêu vào má tôi, rồi ôm choàng lấy tôi, gục vào ngực tôi, cười khúc khích:




”Giống như đúc rồi c̣n trời tối đen, son, nước hoa dùng chung, cùng thả tóc thề th́ có thánh mới biết được, ai ngờ mấy cái móng tay làm lộ tẩy hết.”




”Th́ sáng tỉnh dậy, anh mới nhớ ra mấy cái móng tay của em, chớ lúc ấy, thánh thần ǵ cũng mụ mị hết.”




Nàng ép sát vào tôi, hôn tôi, cấu cấu thật sâu vào lưng tôi.




Rồi nàng chững lại:




”Mà giờ anh tính sao đây?”




Tôi chẳng biết tính sao, tôi yên lặng, rồi tôi nghe nàng nói trong nước mắt:




”Cuộc đời em bây giờ chỉ toàn những chuỗi buồn phiền, mệt mỏi.”




Tôi vẫn im lặng. Nàng nói tiếp, giọng van vĩ:




”Nhưng, ǵ th́ ǵ anh vẫn hăy cứu con em. T́nh mẹ, duyên con. Dù sao đi nữa, em vẫn yêu anh. Xin cứu con em. Cứu con em th́ cũng như cứu em, dù em...”




Guru đẹp trai Kristnamurti hiện lên trong đầu tôi, giải tội cho nàng qua cái miệng chữa cháy của tôi, dập lửa ân hận và đồng thời khơi rộng thêm vết thương của thú đau thương vừa mở nơi nàng:




”Chắc em cũng biết là Kristnamurti nói nhiều, giảng dạy rất nhiều, nhưng chủ đề xuyên suốt những tác phẩm của ông đó là sự kêu gọi con người hăy giải trừ kiến thức. Và mọi con đẻ của kiến thức như phong tục, lễ giáo, tôn giáo, luật lệ trong xă hội…, chúng ta phải dẹp bỏ hết để phục sinh lại cái hiện sinh của chính ḿnh. V́ tất cả những thứ đó là sản phẩm của quá khứ. Quá khứ đồng nghĩa với sự chết. Không ai muốn chết cả, chỉ trừ những người điên.”




Xem ra cái kiến thức ba rọi của tôi về Krishnamurti đă trở thành cái phao trôi giữa biển băo tố ḷng nàng, nàng chụp ngay và nàng hổn hển:




”Cảm ơn anh. Cảm ơn anh đă hiểu em. Em yêu anh. Người như thế này mà sao không yêu cho được!”




Chỉ mấy ngày sau, khi Huệ vẫn chưa hết kinh, th́ có người nhà của em trai tôi vào đưa tôi và vợ mới cưới của tôi đi vượt biên, đi sớm hơn dự định v́ nơi chôn dầu bị động ổ. Lan tiễn biệt chúng tôi đi. Nàng dúi vào tay tôi một lá thư và dặn qua được bên đó hẵng đọc. Chắc lại dặn ḍ ǵ đây – tôi nghĩ.




Ghe chúng tôi, v́ có người hoa tiêu là một sĩ quan hải quân và có máy tốt nên chạy năm ngày đêm đến thẳng tới cảng Terengganu, Malaysia mà không bị trở ngại ǵ. Khi được đưa lên bờ tạm trú trong một trại tạm trú mấy ngày trước khi đưa ra đảo Bidong, Huệ kéo tôi ra sau một lùm cây rậm, tôi cứ tưởng bở đưa tay bóp vú nàng. Nàng hất mạnh tay tôi ra, hằn học khá lớn tiếng:
florida80_is_offline   Reply With Quote
 
Page generated in 0.08235 seconds with 10 queries