VietBF - View Single Post - Nguyễn Văn Thà: Hoàng Lan Chiều Hoang
View Single Post
Old 06-03-2020   #4
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 112,156
Thanks: 7,282
Thanked 45,857 Times in 12,760 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 139
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
Default

Ông không được phép khai tôi là vợ ông. Tôi biết là ông đă ngủ với mẹ tôi ngay trong đêm động pḥng. Tôi bất cần đếm xỉa chuyện đó, miễn sao tôi đi được là được… Và khi ông ngỏ lời cưới tôi, tôi quyết định cho ông cưới tôi ngay là v́ tôi muốn lợi dụng ông, và tôi không muốn v́ sĩ diện hảo mà giả vờ bắt ông chờ v́ tôi không muốn có trục trặc nào, dù nhỏ, xảy ra trong thời gian anh chờ câu trả lời của tôi, và sẽ đánh mất đi cơ hội thoát khỏi địa ngục. Ông th́ già khú đế, lại quê mùa, bộ ỷ đồng tiền là mua ǵ cũng được à! Chuyện kinh nguyệt chỉ là cái cớ tŕ hoăn. Kinh nguyệt xong lại có cái cớ sa tử cung… Đàn ông khôn ngoan mấy cũng bị bị lừa, huống ǵ con người khờ khạo như ông.”




Tôi bị chấn động v́ chuyện Huệ đă biết chuyện đêm động pḥng bên cội hoàng lan giữa tôi với Hoàng Lan, mà vẫn tỉnh bơ, nhưng tôi bị chấn động hơn nhiều, rất nhiều, chuyện Huệ sổ toẹt một cách trắng trợn vào mặt tôi cái cơ mưu lợi dụng tôi, nhưng nói thật, tôi phải phục mưu trí và ư chí của Huệ, một cô gái mới lớn.




Huệ được một anh bác sĩ trẻ ở Mỹ bảo lănh qua Mỹ theo diện hôn thê; anh này có người chị đi cùng thuyền với tôi giới thiệu. Huệ đẹp quá mà. Hoa khôi của đảo Bidong chớ đâu có ít.




Mấy đứa em tôi nói: ”Cái con nớ cao cơ hè! C̣n anh th́ khờ bỏ mẹ.”




Đúng quá, chơ c̣n ǵ nữa.




Phần tôi, tôi qua Na Uy, lo làm ăn và yên phận ḿnh.




Rồi có một ngày đầu Tháng Tư có người đàn ông từ bên Mỹ gọi sang cho tôi. (Kiếm số điện thoại của người ở khác nước bằng internet cũng dễ thôi.) Ông xưng tên là Lê Chính Danh, và cho biết ông mới qua Mỹ theo diện HO được mấy năm. Ông nói là vợ ông, bà Lan, cũng ngồi cạnh đây và xin phép tôi cho ông được bấm nút khuyếch đại cho bà cùng nghe có được không. Tôi trả lời:




”Dĩ nhiên là được, thưa ông. Tôi nay tâm hư rồi.”




Ông cười khoái trá, tưởng như sẽ cười bất tận, nhưng tiếng cười bỗng đứt, và ông thả giọng xuống thật nhẹ, buồn buồn, mà lại giọng Huế th́ càng buồn hơn:




”Trước hết, tôi và nhà tôi xin lỗi anh ngàn lần về chuyện con Huệ nó đă phụ rẫy anh. Anh yêu thương nó, lại đưa nó qua được bến bờ tự do mà nó lại tệ như rứa tê!”




Trái tim tôi mềm nhũn ra như múi mít ướt khi nghe cái từ ’rứa tê’ kéo dài thê thiết từ một sĩ quan đă từng chỉ huy hàng mấy trăm quân xông pha những mặt trận ác liệt nhất. Tôi nói, nói thật ḷng:




”Dạ, Huệ được hạnh phúc th́ tôi cũng mừng.”




”Cảm ơn anh mà tôi cũng cảm ơn sự giúp đỡ đúng lúc của anh cho chính tôi. Nếu không có sự giúp đỡ đó có lẽ tôi đă chết ở trong trại giam v́ thiếu ăn, thiếu thuốc chữa bệnh, vào lúc tôi được thăm nuôi, tôi bị kiết lị gần chết. Mà anh lúc đó đâu có giàu có ǵ! Tôi xin được gọi anh là ân nhân và xin được kết bạn với anh.”




”Dạ thưa anh Tâm Hư em không dám. Cứ coi em như đàn em của anh là em mừng rồi.”




”Thôi ǵ th́ ǵ, chúng ta cứ coi nhau như người nhà.”




Có tiếng Lan:




”Th́ chú ấy là con rể mà không là người nhà th́ là người ǵ?”




Ông Danh cười:




”Biết rồi... Nhưng tui cứ sợ anh Nam c̣n giận, tui không dám.”




”Sao cũng được, thưa anh chị.”




Im lặng một lúc, rồi lại nghe tiếng của ông Danh, nghe khào khào, nghẹt nghẹt:




”Thôi, tôi để anh nói chuyện với nhà tôi. Tôi mỗi năm cứ vào cái Tháng Ba – Tháng Tư lại lên cơn đau đầu, đau tim, khó thở. Tôi xin phép anh cho tôi kiếu, tôi phải ra ngoài vườn đi dạo một chút cho đỡ mệt.”




Một lúc sau có tiếng Lan, nhỏ và nhẹ như ngày nào:




”Nam đă đọc thư Lan của chưa?”




Tôi nói dối với nàng là chưa và hỏi trớ:




”Thư có chứa ǵ trong đó?”




”Mở ra th́ biết. Mà sao anh lại không đọc?”




Tôi lại nói dối:




”Tôi không dám mở v́ tôi muốn sống an phận.”




Nàng lại năn nỉ. Tôi chiều nàng. Tôi lấy lá thư tôi lồng trong khung kiếng đặt trước bàn viết, mở ra, và đọc cho nàng nghe, và cho cả tôi nữa.




Đấy là một bài thơ Đường sai luật, sai vần và có thể là của một người làm thơ Đường luật chưa rành, nhưng cũng có thể là của một người làm thơ giỏi nhưng cố ư phá luật để làm nhẹ đi cái kỹ xảo và làm cho bài thơ chân thật với ư thơ hơn. Bài thơ không có tựa đề, không có tên tác giả, như sau:




自君之出矣,

須折黃黃蘭。

願作落花飛,

隨風入郎手。




Tự quân chi xuất hỹ,

Tu chiết hoàng hoàng lan.

Nguyệt tác lạc hoa phi

Tuỳ phong nhập lang thủ.




Tôi xin dịch nghĩa:




Từ lúc anh ra đi,

Em ngắt nụ hoàng lan.

Nguyện làm cánh hoa rụng bay đi,

Theo gió đậu vào tay anh.




Chúng tôi lặng đi một lúc lâu. Nàng không nói ǵ, c̣n tôi, tâm hồn lâu nay đang yên tĩnh, bỗng bấn loạn lên, bấn loạn c̣n hơn khi đọc lần đầu bài thơ nầy khi tới được Malaysia, cuối cùng tôi nói:




“Thôi, bữa khác chúng ta nói chuyện tiếp, được không?”




“Dạ được.” Lan nói, h́nh như nói trong nước mắt.




Mấy tháng sau nữa nàng cho biết là ông Danh, thiếu tá Danh, đă mất, sau những vật vă trong điên loạn v́ hội chứng Tháng Tư Đen kéo dài cả sau Tháng Tư, rồi qua đời.




“Vật vă ra làm sao?”




“Anh Danh cứ nguyền rủa măi đủ thứ chuyện về sự VNCH thua CS Bắc Việt: từ chuyện tại sao một Trịnh Công Sơn có thể viết được những t́nh khúc ngọt ngào, thơ mộng và có thể nói là siêu việt đến thế mà lại có thể thô bỉ, trắng trợn, đểu giả lên đài kêu gọi quân cán chính của VNCH buông súng đầu hàng CS; họ là những con người của một chính thể đă bao dung, đă biết kính trọng tài năng của anh ta, tới cuộc triệt thoái bi thảm mà nhục nhă của một đoàn quân kiêu hùng, mà anh Danh là tiểu đoàn trưởng, từ tiền tuyến sông Mỹ Chánh vào Đà Nẵng…”




“Và từ đó tan nát bao nhiêu ước mơ…”




“Vâng, c̣n phần anh Nam, bây giờ anh ước mơ ǵ?”




“Ước mơ cây hoàng lan giả anh mua chưng cả chục năm nay nở bông…”




“Chao ui, anh nói chi mà ác độc rứa tê!”




Tôi bỗng nghe tiếng của một thằng nhóc:




“Mẹ ơi, bà ngoại khóc đó!”




Có tiếng một đàn bà khác vẳng lại từ một nơi nào đó trong nhà:




“Cu Tư hỗn nghe! Để cho bà ngoại khóc; khóc đâu có sao!”




“Vậy sao con khóc, mẹ lại bắt nín?”




Trời đất, tiếng của Huệ, tiếng nói ấy tôi làm sao mà quên được.




Tiếng của Lan vẫn c̣n sụt sịt mà có vẻ vui:




“Thằng con trai của Huệ, đó Nam. Nó giống Nam y như đúc.”




”Ầy, nói bậy!”




“Thiệt mà. Lan có đọc: Nếu khi có thai mà người mẹ ghét cay ghét đắng ai, hoặc yêu say yêu đắm ai, th́ đứa con sẽ giống người mà người mẹ ghét hoặc yêu đó.”




“Vậy th́ Nam rơi vào trường hợp thứ nhất rồi.”




“Cứ chờ một thời gian rồi biết.”




Và thời gian “rồi biết” ấy không lâu. Tuần sau tôi nhận một gói hàng rất lớn, được đóng thùng rất cẩn thận. Mở ra th́ thấy một bức tranh lớn của Oswaldo Guayasamín, một hoạ sĩ nổi tiếng, người Ecuador, mà, thưa quư độc giả, tôi có chụp lại và đưa lên phía trên đầu bài này, và cái tựa đề của bức tranh bằng tiếng Tây Ban Nha là De la ira a la ternura: Từ sự giận dữ tới sự dịu dàng.




Và kèm theo tranh là một tấm thiệp ghi gọn lỏn ”Từ Huệ”, và lá thư của Lan:




”Huệ nó mua bức tranh này đă lâu để gởi tặng anh mà nó chưa dám, măi tới nay mới dám. Không nói ra anh cũng biết: quan trọng là không phải ở chỗ số tiền, theo em biết, rất lớn, mà Huệ chi cho bức tranh có tầm cỡ này, mà ở ư Huệ muốn gởi gắm cho anh. Hôm mua bức tranh nó xin ông hoạ sĩ tác giả ghi thêm dấu hỏi vào tựa đề của tranh thành De la ira a la ternura? Câu này em hiểu nghĩa từng chữ rồi, nhưng dịch cho trơn tru ra tiếng Việt th́ ra làm sao, anh?”




Đọc tới đây tôi lầm bầm trả lời thầm cho Lan:




”Th́ nhất định phải dịch là ’Anh c̣n giận em nữa không anh ơi?’, chứ dịch sao nữa? ’Anh anh em em’ rồi c̣n tḥng thêm chữ ’ơi’ ngọt lịm th́ chữ ternura: sự dịu dàng e c̣n thua xa.”




Chết chưa, bây giờ tôi c̣n ”ngộ” ra là câu hỏi mà đầy van xin này c̣n dành cho Lan và tôi nữa, chỉ cần đổi đại danh từ nhân xưng cho thích hợp cho mỗi trường hợp!




Như tôi đă kể trên: Tôi khâm phục mưu trí của Huệ, nhưng mũi tên lần này của Huệ bắn một phát mà trúng ba chim.




Oslo, cuối Tháng Tư, 2020

Nguyễn Văn Thà
florida80_is_offline   Reply With Quote
 
Page generated in 0.07582 seconds with 10 queries