Tới tuổi trưởng thành, chị em nhà muỗi nọ chia tay nhau mỗi kẻ một phương trời kiếm ăn. Sau một thời gian, chúng gặp lại nhau, tay bắt mặt mừng rồi hàn huyên chuyện làm ăn.
– “Dạo này sao trông chị gầy xác xơ thế?”, muỗi em hỏi muỗi chị.
– “Chán lắm em ạ! V́ lâu nay cặp vợ chồng nơi chị cư ngụ, họ không… căi nhau nữa”, muỗi chị lắc đầu.
– “Việc họ căi nhau th́ liên quan ǵ đến chị?”, muỗi em ngạc nhiên.
– “Sao em chậm hiểu thế! Họ mà căi nhau, anh chồng bỏ ra ghế sa lông ngủ th́ chị mới có cơ hội ‘làm ăn’ chứ!”, muỗi chị giải thích.
– “Hay là chị ra công viên với em đi! Ở đó có nhiều cặp t́nh nhân ôm nhau chẳng biết trời đâu đất đâu nữa. Lúc đó chúng ḿnh tha hồ ‘làm ăn'”, muỗi em thương hại.
Muỗi chị liền từ chối ngay: “Không dám đâu! Chị sợ ở đó gặp kẻ nghiện lắm. Lỡ ḿnh chích nhầm chúng rồi đâm nghiện lây, ḿnh cứ phải t́m dân nghiện mà chích th́ khổ cả một đời”.
VietBF@sưu tập
|