Đời Là Chuỗi Sầu
Đời vốn dĩ sầu tư một chuỗi
Nghĩa ân t́nh nặng nỗi thương đau
Thói đời đen trắng xoay mau
Cuộc t́nh hôm trước ngày sau đổi dời
Ôm nuối tiếc nửa đời than thở
Giấc u hoài mộng lỡ t́nh tan
Người đi cách trở quan san
Kẻ về niệm khúc dở dang t́nh đầu
Mờ mịt bóng trăng sầu vũ trụ
Dải đất trời vần vũ mây sương
T́nh trần, Ôi!-măi vấn vương
Thương yêu hẳn khúc đoạn trường sầu bi
Lần đưa tiễn người đi thuở trước
Bao lâu rồi t́nh bước xa khơi
Cơn buồn dào dạt khôn nguôi
Đôi bờ mi mắt buông lơi giọt sầu
Ngh́n thu vẫn thay màu đổi sắc
Bóng đêm c̣n khép chặt đường mây
Tiếng buồn thôi thúc quanh đây
Họp rồi li biệt ai hoài nỗi đau
Ṿng tơ đă kết xâu đầy ắp
Chuỗi ngày buồn che lấp niềm vui
Ḍng đời đi tới nghĩ lui
T́nh ơi!-Luống những ngậm ngùi xót xa
Viễn Phương