VietBF - View Single Post - Tích Truyện Phật Giáo.
View Single Post
Old 06-16-2020   #30
Vo_Tam
R5 Cao Thủ Thượng Thừa
 
Vo_Tam's Avatar
 
Join Date: Jun 2013
Location: Sweet Home
Posts: 1,188
Thanks: 3,803
Thanked 4,687 Times in 1,120 Posts
Mentioned: 27 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 802 Post(s)
Rep Power: 15
Vo_Tam Reputation Uy Tín Level 8Vo_Tam Reputation Uy Tín Level 8Vo_Tam Reputation Uy Tín Level 8
Vo_Tam Reputation Uy Tín Level 8Vo_Tam Reputation Uy Tín Level 8Vo_Tam Reputation Uy Tín Level 8Vo_Tam Reputation Uy Tín Level 8Vo_Tam Reputation Uy Tín Level 8Vo_Tam Reputation Uy Tín Level 8Vo_Tam Reputation Uy Tín Level 8Vo_Tam Reputation Uy Tín Level 8Vo_Tam Reputation Uy Tín Level 8Vo_Tam Reputation Uy Tín Level 8Vo_Tam Reputation Uy Tín Level 8Vo_Tam Reputation Uy Tín Level 8Vo_Tam Reputation Uy Tín Level 8Vo_Tam Reputation Uy Tín Level 8
Thumbs up GIAI CẤP NHẤT ỨC LƯ



GIAI CẤP NHẤT ỨC LƯ

Ngày xưa, trong xă hội Ấn Độ, sự chênh lệch giữa người và người quả là rất nhiều. Vương Xá Thành ở miền nam nước Ấn, dân chúng rất giàu có nhưng không khỏi có sự phân biệt giai cấp.

Họ căn cứ vào tài sản ít hay nhiều mà phân thành 9 giai cấp, giữa các giai cấp, sự khác biệt vô cùng rơ rệt. Nhất Ức Lư là giai cấp của người dân thành thị giàu có nhất, dư giả nhất , gia sản phải lên tới cả ngàn vạn, cả trăm vạn ; duy chỉ có những người giàu có như thế mới đủ tư cách để thuộc vào giai cấp Nhất Ức Lư ấy. Dĩ nhiên, giai cấp của họ là giai cấp đứng đầu nên không có người nào là không hâm mộ, ao ước.

Lúc ấy có một người thuộc về giai cấp chót hết của 9 giai cấp nói trên, rất ngưỡng vọng sự vinh quang phú quư của giai cấp Nhất Ức Lư, ông hy vọng sẽ có ngày vọt lên được địa vị của những người mà ông hâm mộ đó, nhưng không có điều kiện thiết yếu là một gia sản đáng giá trăm vạn. V́ muốn có đủ điều kiện, ông không ngại công lao khó nhọc, ngày đêm t́m đủ cách để buôn bán kiếm lời. Sau mười năm lao lực, ông chỉ gom góp được có 9 phần mười gia sản phải có để đạt được lư tưởng của ḿnh. Nhưng than ôi, ông vương phải một cơn bạo bệnh, bệnh t́nh nguy ngập, ông biết sẽ không c̣n sống lâu nữa nên gọi vợ đến căn dặn rằng:

- Tôi sẽ không lành bệnh được đâu, chỉ ân hận là nguyện vọng ôm ấp suốt cả một đời chưa đạt được. Con chúng ta nay chỉ mới 8 tuổi, chưa thể thừa kế được sự nghiệp của tôi. Tôi mong bà nuôi nấng cho nó thành người, nói cho nó biết điều tôi mong mỏi, và bảo nó kinh doanh sự nghiệp của chúng ta cho khéo léo hầu vào được giai cấp Nhất Ức Lư, th́ lúc ấy ở suối vàng tôi cũng ngậm cười mà an nghỉ.

Đợi việc mai táng xong xuôi, người mẹ gọi con đến trước mặt dạy rằng:

- Cha con mất đi có để lại di ngôn, hy vọng con làm ăn buôn bán cho khéo léo, hầu có đủ điều kiện gia nhập vào giai cấp Nhất Ức Lư, để hoàn thành nguyện ước của cha con lúc sinh thời.

Đứa con nhỏ tuổi mà đă có trí huệ của một vị cao nhân, đă biết rơ một cách chân chánh thế nào là họa là phúc. Nó biết rằng tiền bạc châu báu của thế gian như một con rắn độc, từ xưa đến nay, biết bao nhiêu người đă v́ tham cầu nó mà phạm vào đủ điều gian ác, không lùi bước trước bất cứ một thủ đoạn nào để làm tổn hại cho người, lợi ích cho ḿnh, để rồi chiêu cảm trùng trùng điệp điệp quả báo đau khổ, chỉ v́ không hiểu rành lư nhân quả.

Thiên hạ không hiểu rơ rằng phúc báo của một người không phải từ trên trời rớt xuống, không trồng trọt mà đ̣i gặt hái được sao? Phú quư có con đường của nó, chỉ có đi theo con đường bố thí mới đến được cung thành phú quư.

Nhưng thằng bé biết rằng mẹ nó chưa đủ sức hiểu những lư lẽ ấy nên chỉ lựa lời thưa rằng:

- Con có một cách này rất hay, không cần đợi tương lai, mà ngay hiện tại có thể nhập vào giai cấp Nhất Ức Lư, chỉ cần nhà có bao nhiêu tiền của, mẹ giao hết cho con.

Người mẹ nghe thế nửa tin nửa ngờ, nhưng bà thương con rất mực và muốn nương tựa vào con, nên đưa ch́a khóa ngân khố tài bảo giao cho con.

Đứa bé đem toàn bộ gia sản, cả ngày ở ngoài đường mướn người khắc, nặn tượng Phật, xây dựng tháp miếu, cúng dường chư tăng, làm tất cả mọi sự để hoằng dương Phật pháp, rồi c̣n xuất ra một số tiền để cứu giúp người nghèo khổ. Chưa tới nửa năm, tài sản của người cha trọn đời dành dụm đă bị tiêu tan sạch bách!

Người mẹ tuy có phúc báo nhưng chưa thông hiểu được trí huệ của Pháp Phật. Bà không biết con ḿnh là Bồ Tát tái sinh, không giống phàm nhân, mà trái lại có trí huệ cao siêu, có thần thông thâm diệu, đi lại tự tại trong ba cơi. Bà không biết rằng thí xả tài sản là con đường tắt để được phúc đức, được giàu sang phú quư, cứ làm theo lời Phật dạy th́ sinh vào giai cấp Nhất Ức Lư là một điều quá dễ dàng!

V́ bà không thể biết những điều ấy, lại mắt thấy tải sản cứ ngày theo ngày mà tiêu hao, nên trong ḷng rất lo lắng. Không những không làm được dân của giai cấp Nhất Ức Lư, mà c̣n không biết sẽ lấy ǵ mà sống nữa ! Nhưng t́nh thương con khiến cho bà không nỡ trách mắng, cũng không nỡ ngăn cấm, v́ đứa con hay lựa lời giải thích mỗi khi thấy mẹ quá lo lắng.

Không ngờ phước chưa được hưởng mà họa đă giáng lên đầu, thằng con trai thông minh, kháu khỉnh của bà sau một đêm lâm bệnh nặng, bác sĩ không đến kịp, đă ĺa khỏi ṿng tay của bà mà đi mất. Tài sản không c̣n, thằng con duy nhất cũng đă chết, người mẹ đau khổ chỉ muốn kết liễu đời ḿnh cho xong, hận tại sao không được theo con mà chết!

Dục vọng con người sao mà nhiều thế, không tài nào kể xiết.

Có một vị phú ông ở giai cấp Nhất Ức Lư, giàu có bậc nhất, tài sản lên tới tám trăm vạn, nhưng suốt ngày lại khổ năo v́ chưa có con trai nối dơi tông đường, gia sản kếch sù kia rồi ai sẽ là người thừa kế?

Ông suốt ngày ngồi kiệu, có chùa chiềng miếu tự nào ông cũng vào cúng bái cầu xin sinh được một đứa con trai phúc huệ song toàn. Quả nhiên ít lâu sau, bà vợ cả của ông sinh cho ông một đứa con trai.

Đứa bé sinh ra rất kháu khỉnh, song có một điều nó không giống người thường, ai thấy cũng phải thấy lạ.

Mới sinh được ba hay bốn ngày, thằng bé cứ đối với mẹ như người lạ : lúc mẹ nó bồng lên th́ nó rống lên khóc, mẹ cho bú, nó cũng khóc. Đút vú vào miệng th́ nó không khóc cũng quay đầu chỗ khác, do đó hễ nó cất tiếng khóc là cả nhà quưnh quáng lên, v́ không bú sữa th́ làm sao mà sống? Cả ngày cứ rống lên mà khóc th́ làm sao sống? Hai điểm ấy làm cho cả nhà ai nấy cũng lo sợ bất an.

C̣n phú ông lại càng khổ sở hơn nữa, thằng con cầu tự, khó khăn lắm mới có một đứa, ông xem nó quan trọng hơn sinh mệnh của ḿnh. Ông bèn tuyên bố: hễ ai mà dỗ được cho con ông hết khóc, hay là làm cho nó chịu bú sữa th́ ông sẽ đem lễ vật đến xin người ấy về làm gia quyến của ông.

Biết bao nhiêu người đàn bà đến xin thử, nhưng muốn vào nhà của đệ nhất phú ông thật không phải dễ! Người nào đến bồng đứa bé nó cũng chỉ có tài làm cho nó khóc to hơn, ôm nó c̣n không ôm nổi, huống ǵ cho nó bú!

Một vài ngày trôi qua, bao nhiêu người đàn bà đă thất vọng và đă quay về, duy chỉ có một người không biết tu hành từ đời nào mà đời nay được phúc báo, là được giữ lại.

Đó chính là người đàn bà vừa mất con vừa mất tài sản nọ. Chính bà cũng không hiểu rơ tại sao, bà nào hề có ư định đến xin thử, chỉ v́ thấy có đông người và quang cảnh trước mắt vui vui, khêu lên tính hiếu kỳ của bà, bèn nhắm mắt đi theo đoàn người vào thử một phen. Có ai ngờ, khi thấy bà đứa bé như thấy người thân, ngừng ngay tiếng khóc ngang ngược của ḿnh, lại c̣n nh́n bà nhoẻn miệng cười qua những giọt nước mắt!

Người làm công trao cho bà b́nh sữa, khi bà đút vào cái miệng nhỏ xíu của đứa bé th́ ô ḱa, nó bèn bú lấy bú để một cách ngon lành.

Tối đến trong nhà ai nấy đều đă ngủ saỵ Bà không tài nào nhắm mắt, cứ ôn đi ôn lại từng việc đă xảy ra trong ngày hôm đó. Bà thật t́nh khó có thể tin được là ḿnh đă bước vào giai cấp Nhất Ức Lư.

- Ta đang nằm mơ chăng? Bà lẩm bẩm tự hỏi.

- Không nằm mơ đâu mẹ!

Có người đang trả lời bà, nhưng người đó là ai? Bà ngồi bật dậy trên giường, nhớn nhác nh́n quanh t́m kiếm.

- Mẹ, con đây mà!

Th́ ra chính đứa bé đang nằm bên cạnh bà, con trai của lăo phú ông đang nói chuyện với bà. Lăo phú ông đă mời bà về làm vú em cho con ḿnh, và giao đứa bé cho bà chăm sóc.

- Con?

Bà vô cùng kinh dị, một đứa bé sơ sinh làm sao đă biết nói chuyện, lại c̣n gọi bà bằng "mẹ" nữa?

- Đúng rồi, con là đứa con mà mẹ đă mất, nay tái sinh về đây! Mẹ đă không từng nói với con là ước vọng của ba trước khi mất, là muốn mẹ con ḿnh vào giai cấp Nhất Ức Lư hay sao? Th́ bây giờ mẹ con ḿnh đang ở trong gia đ́nh giàu có nhất của giai cấp Nhất Ức Lư đây!

Bà ôm chầm lấy đứa con, gịng nước mắt từ từ lăn xuống má.

Bây giờ th́ bà hiểu rồi: gieo rắc tài sản chính là nhân của sự phát tài làm giàu về sau vậy.
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	995130_334644416671780_1296636352_n.jpg
Views:	0
Size:	25.8 KB
ID:	1600934  
Vo_Tam_is_offline   Reply With Quote
The Following User Says Thank You to Vo_Tam For This Useful Post:
laughster (07-15-2020)
 
Page generated in 0.07196 seconds with 11 queries