VietBF - View Single Post - Trong Hẻm
Thread: Trong Hẻm
View Single Post
Old 08-12-2020   #2
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 112,234
Thanks: 7,296
Thanked 45,890 Times in 12,765 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 139
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
Default

Không có chế độ xuất nhập hộ khẩu v́ không có công an phường. Những ngày đầu tôi c̣n ngỡ ngàng khi nh́n thấy trai gái ôm hôn nhau giữa ngơ, trước cửa nhà ḿnh, nhưng rồi sau cả đến những cảnh họ làm t́nh trong pḥng ngỏ cửa khua động rung rinh nhà vách cũng là những chuyện riêng tư, tự nhiên không đáng để ư.

Điều đặc biệt nhất của xóm nhỏ này là nhà nào cũng thiếu tiền thuê vài ba tháng, ngoại trừ hai gia đ́nh gốc Á Châu luôn trả đúng ngày không thiếu một đồng.
Tôi có hỏi ông hạ sĩ quan chủ của ḿnh th́ được trả lời cho biết:
– V́ tiền nhà ở đây rẻ nhất thành phố, và nếp sống “tự do dân chủ” ở đây đứng đầu nước Mỹ.
Ông chủ kể tiếp:
– Riêng tôi sau hai mươi năm đă ở nhiều nhà nhiều tiểu bang nhiều nơi rồi. Khổ lắm, những khu nhà đắt giá trông th́ đẹp, mát mắt thật, nhưng phải tuân giữ đủ thứ qui định, từ cây cỏ cho đến chó mèo, từ màu sắc cho đến kiểu cọ... đều phải theo qui định.

Nhà nào cũng ở trong nhà đóng kín cửa, ít khi gặp nhau, thảng nếu sáng ra hoặc chiều về lỡ có trông thấy nhau th́ “hi” một cái là xong rồi rút vào nhà mất dạng.
Giữ ǵn cho kỹ đến khi mất việc là trả nhà cho nhà bank. C̣n ở đây ấy à, nhà đă là nhà bị bank tịch thu xiết nợ và bank là chủ nhà rồi cảnh sát cũng không muốn tới, bao nhiêu kỳ bỏ phiếu tôi không thấy ai “đi bầu là thương ṇi giống” cả.

Cư dân ở đây không biết ông tổng thống là ai. Tôi... chọn nơi này làm quê hương nên chịu khó đóng tiền nhà ṣng phẳng để giữ chỗ, những gia đ́nh Mỹ nghèo khó nhưng họ chỉ thiếu đến lúc sắp bị đuổi th́ họ cũng trả thôi.
Chủ và người thuê đều biết nhau quá rồi. Đồ dùng tiện nghi trong nhà đều cũ kỹ hư hỏng, rỉ xét, nhưng cũng không ai đ̣i hỏi phải sửa chữa hay thay thế.
Nhà chỉ cần không dột, có nước, có điện, khỏi cần sơn phết lại miễn đừng tăng giá.
Những căn nhà này có lẽ chỉ cần giữ nguyên như thế cho đến khi nó sụp đổ không ở được nữa!

Anh con út tôi vừa đi học vừa đi làm giờ ở một sân chơi golf. Tôi chỉ c̣n có nó là niềm hy vọng của ḍng dơi. Không nói ra nhưng trong ḷng tôi lúc nào cũng chỉ có một mong muốn người con út này sẽ thành đạt thật cao trên đường học vấn để an ủi cho sự thất bại và sa cơ của tôi.

Phải nói rằng đó là niềm hy vọng cuối cùng của một kẻ thất trận lưu vong.
Hằng ngày mỗi sáng tôi theo xe người chủ đi cắt cỏ đến chiều tối mới về.
V́ có tôi nên ông chủ đă cho nghỉ bớt một người Mễ và tôi trở thành người thợ phụ cho người Mễ c̣n lại.
Chỉ sau một hai ngày là tôi quen được với nhưng công việc làm như chạy máy cắt cỏ, sử dụng máy tỉa mép mà chúng tôi gọi là máy cạo râu, máy thổi...
Ông hạ sĩ quan nói với ông sĩ quan:
– Chỉ một thời gian là... “đại bàng” sẽ biết nghề và sẽ có thể ra mở cho ḿnh một “hăng” cắt cỏ riêng, lúc đó thẩm quyền lại mướn Mễ, lại tha hồ mà bóc lột...

Xin licence cũng dễ thôi chỉ có kiếm mối mới phải đi t́m và cạnh tranh.
Những ngày đầu chạy theo ông chủ từ sáng đến chiều tôi rất mệt v́ mất một giấc ngủ trưa.
Công việc cắt cỏ phải đi theo một lịch tŕnh người chủ đă tính toán và sắp xếp theo giờ giấc thứ tự của từng nhà.

Buổi trưa nghỉ một giờ để ăn tại một bóng mát nào đó và tôi đă ngủ gật khi ngồi dựa gốc cây. Sau rồi cũng quen không chợp mắt buổi trưa nữa.
Người hạ sĩ quan lại cười nói:
– Thế là “đại bàng” sắp quen với lối làm việc Mỹ rồi đó. Rồi đại bàng cũng sẽ trở thành Mỹ thôi.

Cũng may là nghề cắt cỏ được nghỉ thứ bảy chủ nhật v́ khách hàng không muốn anh đến nhà người ta làm ồn ào những ngày người ta nghỉ ở nhà.
Và ông chủ này cũng chỉ muốn làm đủ ăn, không chạy vạy kiếm thêm việc cho nên hai ngày cuối tuần chúng tôi được ở nhà.
Tôi bắc ghế ngồi trước cửa nh́n xuôi nh́n ngược cuối ngơ đầu ngơ xem hàng xóm “hi” nhau, hôn nhau, nướng thịt trước cửa nhà ăn uống bên cạnh cái máy nhạc để âm thanh thật lớn những điệu rock.

Thỉnh thoảng ông Mỹ da đen ở căn giữa c̣n nhún nhảy khiêu vũ một ḿnh hoặc với con chó con cưng của ông trên tay.
Thấy tôi dậy sớm bắc ghế ngồi nh́n thiên hạ suốt sáng đến chiều, ông hạ sĩ quan lại nói:
– Cuối tuần “đại bàng” thức làm ǵ sớm, ngày nghỉ Mỹ họ ngủ nướng đại bàng cũng nên tập theo họ cho quen, xung quanh họ làm ǵ kệ họ, ḿnh cứ “kềnh” cho khỏe.

Quả thật cái ǵ tôi cũng phải tập cho quen thôi.
Tập thức sớm, tập dậy trễ. Tập siêng năng, tập lười biếng. Tập khôn ngoan, tập khờ khạo. Tập tự do, tập độc đoán. Tập đôn hậu vồn vă, tập tàn nhẫn lạnh lùng. Tập khoan dung, tập bất nhân. Tập hiền, tập ác. Tập lo âu, tập thây kệ...
Phải tập tành tất. Tập đồng minh, tập phản bội. Tập can thiệp, tập tháo chạy...

Toán mười hai người gồm mười một hạ sĩ quan và tôi là sĩ quan trưởng toán. Chúng tôi bị cô lập trong trại binh để tập tành tất cả những thao tác cần thiết theo một kế hoạch hành quân nhảy toán.
Mục tiêu ở khu rừng núi chiến khu D, nhiệm vụ bắt sống hoặc tiêu diệt thành phần ban chỉ huy Cục R.

Đêm hôm nhảy toán tôi được đưa lên bộ tổng tham mưu gặp tướng tham mưu trưởng, ông ta bắt tay tôi niềm nở, vỗ vai thân ái.
Hồi đó tôi là sĩ quan trẻ cho nên “tép riu” rất lấy làm khoái chí trước cử chỉ ấy để sẵn sàng nhảy vào tử địa.
Ông kéo tôi tới trước một tấm bản đồ, th́ cũng vẫn là thứ bản đồ 1/100.000 như ở đơn vị tôi đă nghiên cứu, nhưng ở đây tôi thấy nó oai và quan trọng v́ nó ở bộ tổng tham mưu và nó của ông tướng.
Ông tướng chỉ cho tôi cái MT đă được khoanh đỏ mà tôi đă thuộc nằm ḷng ở đơn vị. Ông nói:

– Anh chỉ huy toán nhảy xuống đây, bắt hết tụi nó nếu được hoặc bắn bỏ rồi chụp h́nh và lấy dấu tay.
Lệnh hành quân chi tiết th́ anh đă được biết ở đơn vị rồi. Gọi anh lên đây để chúc anh thành công và nói cho anh biết rằng các anh sắp làm một nhiệm vụ vô cùng quan trọng mà cả quân đội giao phó cho.
Anh hăy cố hết sức hoàn thành sứ mệnh... lịch sử.

Tôi c̣n nhớ là tôi đă đứng nghiêm giơ tay chào ông tướng nhận lệnh và ḷng tôi lâng lâng cho đến khi ra xe về đơn vị.
Ông tướng này về sau lên tới đại tướng, có lúc ông c̣n làm thủ tướng, có lúc ông để râu rồi cũng có lúc ông lại cạo râu.
C̣n tôi ngay sau đó dẫn toán lên máy bay Dakota cất cánh. Nh́n xuống thành phố Sài G̣n ban đêm đèn sáng như sao sa, tự nhiên tôi mủi ḷng, viên phi công bay một ṿng trên thành phố và nói cho tôi hay:
– Để ông nh́n Sài G̣n lần cuối! Giă từ đi!

Tôi càng mủi ḷng hơn, tôi rưng rưng như muốn ứa lệ. Tôi là con út và mồ côi cha, mẹ th́ ở bên kia bờ vĩ tuyến, tôi có ai không ở dưới kia để giă từ nhỉ?
Giă từ hay vĩnh biệt? Một tiểu đội nhảy vào ḷng địch ở giữa một vùng rừng núi hoang dă không có một con đường di chuyển?
Tôi đă lâng lâng khi nhận lệnh và bây giờ trên cao sắp đến lúc nhảy xuống tôi mới thấy là ḿnh liều mạng, và tôi chột dạ sợ hăi.

Giá có một mối t́nh dang dở nào đó để mà tập bi lụy lăng mạn, để ngậm ngùi giă từ. Đằng này không, ḷng tôi trống không, không một chút khổ đau nào để hờn giận, không có một ai ở dưới kia để thương để nhớ và để giă từ.
Toán chúng tôi đă nhảy xuống vùng mục tiêu trước trời sáng đào lỗ chôn dù, mở máy bắt liên lạc với nhau, chuẩn bị súng đạn tác chiến rồi chờ.

Trong lúc ngồi dựa gốc cây chờ sáng ấy tôi nhớ tới ông quản giáo dạy bổn ở họ đạo quê nhà hồi nhỏ.
Ông quản có cái roi mây bóng lưỡng lúc nào cũng cầm ve vẩy trên tay quơ đi quơ lại trên đầu lũ trẻ lau nhau lúc nhúc trên mấy cái chiếu.
Ông quản đọc trước, lũ trẻ chúng tôi nhắc lại, cứ thế mà nhai đi nhai lại miết rồi cũng thuộc nằm ḷng.
Cả họ đạo nối tiếp đời này qua đời khác nhai đi nhai lại rồi nằm ḷng.

Cả ông quản lúc c̣n bé cũng bị một ông quản khác nào đó đọc trước rồi bắt nhắc đi, nhắc lại, có lẽ cũng không thiếu chiếc roi mây quơ quơ trên đầu, rồi thuộc nằm ḷng.
“Hỏi: Đức Chúa Lời có mấy ngôi? Thưa: Đức Chúa Lời có ba ngôi, ngôi nhất là Cha, ngôi hai là Con, ngôi ba là Thánh Thần.
Hỏi: Trong ba ngôi ấy có ngôi nào trọng...”
Tôi lâng lâng nh́n lên cái nhà táng và những cây đ̣n đám ma khắc h́nh đầu rồng sơn đen vàng gác ở xà nhà phía trên th́ chiếc roi mây quất trên đầu tôi cái véo.



Tôi giật thót ḿnh, hai tay ôm đầu, nước mắt trào ra, miệng lại gào lên theo cùng với lũ trẻ con:
“Hỏi: Đức Chúa Lời có mấy ngôi...”
Tôi ngó quanh rồi lén đưa tay làm dấu thánh giá, ở giữa rừng không có ai nhưng tôi vẫn cầu xin Chúa trong sự lén lút.
Bao năm qua tôi đă không đi lễ nhà thờ, không xưng tội rước lễ, không cầu kinh, không giữ đạo, nhưng lúc chờ sáng này tôi nhớ tới câu kinh thời thơ ấu và nhớ tới ông quản cùng với chiếc roi mây khủng khiếp trên đầu.

Bao năm qua tôi đă bỏ Chúa nhưng lúc đó tôi lại nhớ đến Chúa, tôi cầu xin được b́nh an trở về.
Cho đến lúc trời sáng th́ tôi lại quên mất Chúa, tôi đang phải đối phó với hiểm nguy.
Lúc cái chết đe doạ tôi nghĩ tới Chúa nhưng khổ thân tôi cũng lúc cái chết đe doạ tôi lại quên Người.

Theo lệnh hành quân th́ DZ của chúng tôi chỉ cách T mười cây số. Trời sáng chúng tôi sẽ t́m nhau tập họp để tiến quân.
Khi nhảy dù phi cơ bay theo trục Đông Tây v́ thế trời sáng người nhảy đầu, hai, ba, bốn và năm sẽ đi về hướng tây; người nhảy chót, mười một, mười, chín, tám, bảy sẽ đi về hướng đông Người thứ sáu ở giữa là tôi tiểu đội trưởng ở tại chỗ quan sát về hai hướng đông tây để chuẩn bị tiếp nhận tất cả toán.

Thành công đầu tiên là chỉ nửa ngày chúng tôi đă gặp nhau đầy đủ mười hai người, không có thương vong, chỉ xây xát chút đỉnh một vài người v́ dù máng trên cây cao phải cắt dây dù nối lại mà tụt xuống đất.
Không may là máy truyền tin lớn để liên lạc với bộ chỉ huy đă bị bể khi đáp đụng cành cây dù cụp lại rồi th́ máy mới rớt xuống đá bể nát.

Người hạ sĩ quan phụ trách truyền tin bị tôi chửi thề “đụ má đéo bà”, rất tục tĩu. Anh ta không phản ứng ǵ và tôi chỉ thấy ḿnh vô lư bất công thô tục khi nh́n anh ta lặng thinh lẽo đẽo theo toán.
Nhưng cho đến khi trở về được tới hậu cứ và luôn cho đến bây giờ tôi cũng vẫn chưa nói được cái tiếng rất dễ dàng ngắn ngủi là “xin lỗi”.

Riêng cuộc đột kích th́ chớp nhoáng thôi, ngày hôm sau chúng tôi t́m thấy mục tiêu gồm ba căn nhà lá sát nhau nằm dưới một khe núi.
Qua ống nḥm quan sát tôi thấy trong đó có bảy người đàn ông và một đàn bà. Tôi bèn hội ư các biệt kích để lấy quyết định.
Có ư kiến “thịt” hết cho rảnh tay rồi rút chạy về hướng quốc lộ số 1 cách hơn ba mươi cây số, nơi đó sẽ có một lữ đoàn nhảy xuống khoanh vùng làm băi tiếp cứu.

Quyết định có tính cách dân chủ một cách nhát gan này là mười một thuận, một không ư kiến, và như thế là đa số thắng được thực hiện ngay.
Tôi lập đội h́nh rồi tiểu đội xung phong vào và trong chớp nhoáng với những vũ khí tối tân gọn nhẹ của biệt kích tất cả tám người trong mục tiêu đều ngă gục không kịp phản ứng v́ có lẽ họ cũng không thể ngờ căn cứ trong rừng sâu bất khả xâm phạm này lại có thể bị tấn công.

Chúng tôi chụp h́nh in dấu tay các tử thi, lấy một số tài liệu giấy tờ, chụp h́nh quang cảnh doanh trại rồi phóng lửa đốt hết những căn nhà với cả vũ khí đạn dược trang cụ trong đó.
Làm xong là tháo chạy, khi súng đă nổ và ngọn lửa đă bốc lên th́ chúng tôi phải rút xa ra khỏi vùng này.
Nhảy xuống th́ dễ nhưng rút ra mới là gay go. Phải mất gần một tuần lễ mới vượt qua được khu rừng rậm, lại c̣n phải né tránh những toán vơ trang của đối phương gặp trên đường di chuyển.

Cũng may là tôi c̣n liên lạc được với sĩ quan đơn vị cử đi t́m chúng tôi bằng máy bay quan sát qua máy truyền tin cầm tay.
Chúng tôi nghe được tiếng nhau trên tần số bèn gọi thẳng tên nhau mà nói chuyện. Từ đó do hướng dẫn từ trên máy bay chúng tôi mới bắt tay được đơn vị dù hành quân tiếp cứu.

Vị sĩ quan trên máy bay quan sát bay t́m chúng tôi và bắt liên lạc được với tôi qua máy vô tuyến sau này cũng lên tới tướng và ông đă tuẫn tiết ngày chế độ Cộng Hoà bị bàn giao cho cộng sản.
Ông là người tự ḿnh giải quyết cho ḿnh. Tôi nhắc đến ông ở đây để muốn nói đến tôi tép riu đă không dám tự xử đành đi vào con đường làm tù binh sống sót xuất cảnh.
Và tôi là người đă để kẻ khác giải quyết đời ḿnh thay ḿnh. Toán chúng tôi về đủ nhưng quần áo rách bươm và râu ria xồm xoàm.

Lữ đoàn dù mở cuộc hành quân tiếp cứu th́ lại tổn thất hơn hai mươi người do tai nạn nhảy xuống rừng rậm.
Đem các tài liệu về nộp cho bộ tư lệnh khai thác, tôi không được rơ kết quả ra sao, nhưng măi sau này đọc báo tôi thấy những nhân vật chủ chốt của Cục R vẫn c̣n được nhắc tới.
Thế th́ những tử thi mà chúng tôi đă lấy dấu tay là của ai? Và chẳng hiểu những nắm xương vô định đó có được t́m kiếm?

Có điều tôi quên chưa nói là người thứ mười hai không ư kiến về cách đánh chiếm mục tiêu ngày ấy chính là ông hạ sĩ quan truyền tin, người tôi đă chửi thề và cũng là người chủ cắt cỏ mướn mà tôi đang làm công.
Và cũng là người cho đến bây giờ tôi vẫn chưa nói được lời xin lỗi.

Người Mỹ đen hàng xóm nhún nhảy với con chó trên tay theo tiếng nhạc xập x́nh như đă mệt, bèn ngồi uống bia hộp ở bậc cửa và nh́n sang tôi.
Ông ta như có vẻ chú ư đến tôi có lẽ v́ thấy tôi không giống ai ở đây. Ở đây ai cũng phải nhúc nhích. Không ai ngồi lặng thinh một ḿnh mấy tiếng đồng hồ.
Ông ta giơ hộp bia sang phía tôi như có vẻ chào mời.
Tôi cũng giơ tay làm vẻ cám ơn. Ông chủ nhà từ trong đi ra hỏi tôi:
– “Đại bàng” thấy trong người sao, có khoẻ không, hay là đi chơi quanh quẩn một ṿng cho thoải mái.

Tôi đứng lên vươn vai, cố làm vẻ tự nhiên v́ tôi có cảm giác người xung quanh đă thắc mắc về ḿnh, cũng dễ hiểu thôi, ông Mỹ da màu và cả ông hạ sĩ quan chủ của tôi nữa, họ đâu có ông quản giáo dạy bổn trong quá khứ để hồi tưởng, họ cũng đâu có những ông tướng ám ảnh ḿnh, họ lại chẳng có cảm xúc ǵ về những bộ hài cốt vô thừa nhận rải rác khắp núi rừng Việt Nam.

Tôi giơ tay chào lần nữa người Mỹ hàng xóm. Tôi vừa bước vào nhà vừa nói với ông đồng hương tốt bụng :
– Khoẻ mà, không sao hết, ngày nghỉ là ḿnh để cho tinh thần thư giăn.
Vào trong căn pḥng ngủ nhỏ như cái hộp của hai bố con, tôi thả ḿnh xuống, lại nằm giương mắt nh́n lên. Ư nghĩ của tôi ḅ ra ngoài hẻm:
– Ở đây mà... tụi nó “chốt” ngoài đầu ngơ th́ hết đường thoát.
florida80_is_offline   Reply With Quote
 
Page generated in 0.09274 seconds with 10 queries