Dấu T́nh Không Phai
T́m dáng yêu thương một khoảng đời
Chạnh ḷng lữ khách giữa xa khơi
Mây bay tím sẫm buồn hiu hắt
Gió lộng ru hời những bước lơi
Lăng đăng bên đường chiếc bóng rơi
Sương giăng trắng xóa cả khung trời
Người ơi!-Biền biệt phương xa đó
Hạnh phúc bên đời hay nổi trôi?
Tự thuở vào yêu chợt biếng cười
T́nh sầu âm ỉ cứ đầy vơi
Đường qua dĩ văng buồn đơn lẻ
Lối mộng xa xăm tắt nửa vời
Tháng đợi năm chờ chuyện lứa đôi
Hôm xưa thệ ước khắc ghi lời
Thời gian rong ruổi dần xa cách
Những tưởng vơi t́nh lại chẳng vơi
Viễn Phương