Câu chuyện này được dịch lại từ chuyện kể kinh điển của Hans Christian Andersen.
Ở một thành quốc nọ có vị hoàng đế rất thích quần áo mới. Một ngày kia, xuất hiện hai gã thợ dệt giả mạo đi vào thành; chúng thưa với hoàng đế rằng mình có thể may cho ngài một bộ quần áo mà nếu là kẻ không đủ năng lực nắm giữ chức vụ, hoặc vô cùng xuề xòa, thì sẽ không thể nhìn thấy.
Hoàng đế ra lệnh cho chúng may bộ quần áo này cho mình. Hai tên thợ giả vờ dệt quần áo nhưng trên thực tế chẳng dệt gì cả, rồi bọn chúng đưa bộ quần áo “vô hình” giả mạo này cho mọi người trong thành ngắm như thể nó thật sự tồn tại.
Hoàng đế cùng tất cả những ai đã nhìn vào bộ quần áo đều đứng ngồi không yên vì không thể thấy được nó, và vì không biết liệu mình có thiếu năng lực hay không.
Điều này khiến mọi người trong thành, kể cả hoàng đế, nói dối rằng họ có thể nhìn thấy bộ quần áo dù thực tế là không.
Hoàng đế dẫn đoàn diễu hành đi khắp thành trong bộ quần áo mới mặc dù trên thực tế là ngài đang trần truồng.
Một đứa trẻ đập tan ảo tưởng của mọi người khi hét lên:
“
Đức vua ở truồng!”